Trần Ngộ nhắm mắt không nói gì vì anh cần một chút thời gian.
Thời gian để hồi tưởng lại, để bình tĩnh lại…
Mạnh Đình Xuyên sờ trán anh, thấp giọng hỏi: “Ổn không?”
Trần Ngộ nhướng mi và ậm ừ đáp lại. Không biết Mạnh Đình Xuyên lấy đâu ra một viên kẹo, bóc vỏ và đút vào miệng anh: “Nụ hôn đầu tiên, thêm một xíu ngọt ngào cho kí ức.”
Trần Ngộ cảm thấy luật sư Mạnh có quá nhiều chiêu, nhưng anh vẫn cúi đầu, khẽ hé môi và dùng lưỡi đẩy viên kẹo. Vị ngọt hơi lan ra trong miệng, anh khó hiểu: “Anh lấy kẹo ở đâu vậy?”
“Vân Vân cho anh đó, ngon không?”
Trần Ngộ thản nhiên gật đầu mà không nói lời nào. Anh dựa vào người Mạnh Đình Xuyên, hai mắt khép hờ và thở nhẹ, môi hơi ướt, khóe mắt tràn đầy vẻ lười biếng.
Mạnh Đình Xuyên quệt nhẹ lên môi anh, giọng trầm xuống: “Anh cũng muốn thử.”
Nói đến đây, anh lại cúi đầu hôn tiếp, Trần Ngộ thở mạnh và giơ tay ôm cổ anh. Không biết bao lâu sau, có tiếng gõ cửa, cô bé Vân Vân bên ngoài hét lớn: “Cậu ơi, cậu ơi, ra ăn dâu.”
Trần Ngộ vậy mà lại nghe được hai tiếng ‘cậu ơi’ dành cho hai người bọn họ. Anh đẩy Mạnh Đình Xuyên ra, Mạnh Đình Xuyên mút mạnh một cái nữa rồi mới buông, đôi mắt đen láy dừng lại trên môi Trần Ngộ một lúc mới dời đi, giọng anh hơi khàn: “Con ăn trước đi, cậu ra ngay.”
“Cậu phải nhanh lên đó.”
“Ừ.”
Cô bé đi dép hình con cá, mỗi bước đi đều khiến miệng cá mở ra nghe tiếng lẹp bẹp rõ mồn một. Kẹo ngọt đã tan trong nụ hôn nóng bỏng, Trần Ngộ kéo thẳng vạt áo của Mạnh Đình Xuyên rồi cúi đầu chỉnh trang lại áo của mình.
Mạnh Đình Xuyên cũng giơ tay giúp anh rồi nói: “Trong phòng tắm có gương đó.”
Nhìn gương, Trần Ngộ lần đầu tiên biết môi mình có thể đỏ như vậy, hóa ra sau khi hôn thì anh sẽ trông thế này. Quần áo thì có thể chỉnh trang chứ vấn đề này thì hết cứu, may mà bọn họ đã kết hôn rồi nên hôn cũng không sao, mặt dày một chút là được.
Bọn họ cứ như vậy đi ra ngoài, Lâm Thư Duyệt vừa thấy là đã mỉm cười, anh rể không nói gì, chỉ có Vân Vân cảm thấy bọn họ thật chậm chạp: “Con ăn được ba trái rồi đó, cậu làm gì lâu vậy?”
Mạnh Đình Xuyên liếc Trần Ngộ: “Ăn kẹo.”
Vân Vân ăn một mạch ba trái dâu, cô nhỏ còn muốn lấy thêm trái nữa nhưng bị cha mình ngăn lại: “Con ăn hết rồi lấy.”
Sau bữa trưa, dạ dày của trẻ con có hạn, trái dâu lại to đến mức cô bé chỉ có thể lấy một quả bằng bàn tay nhỏ xíu của mình. Vì vậy, cô nhỏ đành phải nhìn người ta ăn, còn cô chỉ có thể từ từ gặm hai miếng dâu còn sót lại và mút nước dâu dính trên ngón tay. Nghe cậu nói ăn kẹo, cô lập tức tò mò: “Kẹo gì vậy ạ?”
“Kẹo con cho.” Vân Vân không nhớ nên Mạnh Đình Xuyên nhắc: “Cậu đổi kẹo với con bằng hình dán ấy.”
Vân Vân gọi mẹ để lấy chiếc túi hình thỏ, Lâm Thư Duyệt nhanh chóng đứng dậy làm giúp bé. Giống như báo hiệu thời gian, anh rể cũng đứng lên xin về. Đôi vợ chồng già có thói quen nghỉ trưa nên sáng bọn họ ghé nhà ăn cơm, sau đó nói chuyện một lúc và đi về.
Bọn họ ra về, Mạnh Đình Xuyên cũng chào tạm biệt. Bà Hoàng nói với Trần Ngộ: “Cuối tuần rảnh thì con cứ ghé đây, muốn ăn gì thì nhắn vào nhóm rồi thầy Lâm làm cho.”
Trần Ngộ đồng ý.
Xe của Lâm Thư Duyệt đậu ở ga ra dưới tầng hầm, xe của Mạnh Đình Xuyên ở bên ngoài nên bọn họ đều phải đi thang ra ngoài. Mấy người xếp hàng trước cửa để thay giày, Vân Vân ngồi trên chiếc ghế nhỏ tự mang được một chiếc giày thì đột nhiên ngẩng đầu lên và hét lên: “Dán dán.”
Ngôn ngữ của bọn trẻ con, người lớn nghe không hiểu nhưng mẹ cô nhỏ thì hiểu. Lâm Thư Duyệt nói: “Nhà mình mang theo cả hamster và lái xe từ tầng hầm nên không ghé tạp hoá được. Lần sau ghé mua nhé?”
Vân Vân vẫn mong muốn thứ này lắm, cô nhỏ ngẩng đầu lên và nhìn những người lớn xung quanh, cuối cùng nhìn cậu của mình.
Nghe hai mẹ con nói chuyện, Trần Ngộ đã hiểu ‘dán dán’ nghĩa là gì. Đây chắc là hình dán Mạnh Đình Xuyên đã cho cô nhỏ khi bé ghé nhà chơi, có vẻ là bộ phim hoạt hình mà bé yêu thích nhất nhưng lại không phải nhân vật bé thích. Vì vậy, bé đã nói muốn mua hình dán mới lúc đang ăn cơm.
Trần Ngộ còn không biết Mạnh Đình Xuyên cho cô bé hình dán từ lúc nào, đã vậy còn trao đổi lấy kẹo nữa. Trong miệng anh vẫn còn dư vị ngọt ngào không biết là kẹo hay dâu.
Cô bé nhìn Mạnh Đình Xuyên, anh xoa đầu cô rồi nói: “Xe của em để ngoài, để bọn em dẫn Vân Vân đi. Anh chị đợi ở cửa tây một lát rồi bọn em đi vòng qua.”
Vân Vân đi cùng hai người cậu của mình. Bọn họ không đi thang máy mà đi thẳng qua lối đi thoát hiểm, cô nhỏ cứ đi chầm chậm nên Mạnh Đình Xuyên hỏi bé có muốn được bế hay không. Vân Vân duỗi cánh tay ra, Mạnh Đình Xuyên lập tức ôm cô nhỏ lên.
Vân Vân hỏi: “Cậu ăn kẹo vị gì đó?”
Mạnh Đình Xuyên nói anh quên mất rồi nhưng Vân Vân không tin, hai người lời qua tiếng lại một chút thì luật sư Mạnh nói: “Trần Ngộ cũng ăn kìa.”
Trần Ngộ suýt té ngửa, luật sư Mạnh nói anh ăn là được, tại sao phải thêm từ ‘cũng’ vào? May mắn thay, cô bé không thắc mắc tại sao hai người có thể ăn chung một viên kẹo nên thay đổi mục tiêu, quay lại dựa vào vai cậu mình rồi hỏi: “Vị gì thế ạ?”
Trần Ngộ cũng bối rối, lúc đó ai thèm quan tâm đến hương vị của kẹo nữa chứ?! Sẵn vừa ăn mấy trái dâu, anh lập tức đáp: “Vị dâu.”
Mạnh Đình Xuyên cười và không phản bác.
Vân Vân có niềm tin vững chắc vào việc ‘mợ không nói dối’, nghe đến đây cô nhỏ lại quay người và cúi đầu lục lọi trong chiếc túi thỏ nhỏ xíu của mình. Cô lấy ra bốn viên kẹo hương vị khác nhau rồi cho mỗi cậu của mình hai viên.
Trần Ngộ bỏ hai viên kẹo vào túi áo khoác nhưng lại quên ăn, đến tuần sau khi lấy áo ra mặc vì nhiệt độ bỗng hạ thấp thì anh mới nhớ ra trong túi áo vẫn còn hai viên kẹo trái cây.
Anh xé vỏ một viên rồi ngậm trong miệng, sau đó pha một cốc bọt sữa đặc và luyện vẽ latte art trên đĩa phẳng. Chú mèo con màu trắng dần dần thành hình nhưng đến khi vẽ mấy bàn chân thì anh mắc lỗi. Cuối cùng, ông chủ Trần bỏ bút vẽ latte art xuống và bật điện thoại tìm kiếm latte art ba chiều trên trình duyệt web.
Nhưng Trần Ngộ không giỏi làm những chuyện này, theo lời Tiểu Lam thì anh lạc hậu rồi. Anh thường dùng Baidu nhưng lần tìm kiếm này chẳng ra được mấy thứ hữu ích, vậy nên anh phải nhờ Tiểu Lam giúp đỡ.
“Tìm video về latte art ạ?”
“Ừ.” Trần Ngộ trả lời và đưa điện thoại cho cô: “Anh xem người ta làm như thế nào.”
“Mấy ứng dụng video có hết đó anh. Để em xem anh dùng app nào rồi em tìm cho.”
Trong di động của Trần Ngộ chỉ có một ứng dụng xem video, đây là ứng dụng mặc định nên anh rất ít khi mở, những app xem video ngắn như thế này cần người dùng điều chỉnh. Tiểu Lam tự làm video ngắn nên đã theo dõi rất nhiều các tài khoản có liên quan, cô chọn mấy tài khoản chất lượng tốt để Trần Ngộ theo dõi rồi đưa điện thoại lại cho anh. Cô vuốt màn hình một lúc, toàn bộ nội dung không liên quan đều bị vuốt qua. Sau khi xem xong, Tiểu Lam thoát ứng dụng nhưng lại vô tình nhìn thấy ứng dụng ngân hàng tràn ngập màn hình.
Cô thật sự kinh ngạc: “Sao anh dùng nhiều ngân hàng thế?”
“Anh nghe nói nếu tài khoản có năm trăm nghìn thì ngân hàng phải bồi thường 100% nếu phá sản.”
Tiểu Lam: …
Hai bốn sáu tám… Vậy là bao nhiêu ‘năm trăm nghìn’?
Cô so sánh số dư của anh với tiền lương của bản thân và chợt cảm thấy ông chủ không đẹp trai đến