Lâm Triệt Ngôn nhìn Du Tùy Thâm đang dùng khăn giấy lau tay.
Lúc nãy ngồi ăn cơm cậu đã để ý, Du Tùy Thâm không hề đụng đũa.
Nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi đợi đến khi mọi người ăn xong mới rút khăn giấy lau tay.
Đây đã là lần thứ ba rồi.
Mặc dù bàn tay của hắn đã sạch sẽ, bóng loáng như tranh sơn dầu rồi.
"Tôi không nói." Lâm Triệt Ngôn nhìn vào mắt đối phương một chút rồi rời đi, giọng nói bình tĩnh, "Anh Xích nói trước, tôi không muốn làm lộ chuyện của anh, nhưng anh vừa lúc đến đây."
"Vậy cậu đang định nói về ai?" Du Tùy Thâm phản ứng rất nhanh, giống như bị lời nói của cậu chọc giận, "Anh Xích? Quan hệ hai người thân như vậy à.
Vừa gặp lần đầu đã gọi là anh?"
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Cậu liếc nhìn Du Tùy Thâm, cảm thấy gì đó không đúng cho lắm.
Trong ấn tượng của Lâm Triệt Ngôn, DU Tùy Thâm vẫn luôn là kiểu người lạnh lùng, làm cho người ta thấy giống như mặt tráng chiếu sáng bầu trời, ở nơi xa xôi không thể với tới tản ra ánh sáng lành lạnh.
Mà hình như mấy ngày gần đây, cậu cảm thấy ánh trăng dần có cảm xúc.
Vẫn không hiểu được cảm xúc đó như nào.
Có lẽ cậu nhìn nhầm rồi.
"Nếu anh muốn tôi gọi bằng anh cũng được." Lâm Triệt Ngôn không quan tâm lắm đến xung hô, "Dù sao cũng chỉ là xưng hô mà thôi..."
"Lâm Triệt Ngôn." Du Tùy Thâm gọi tên cậu.
Lâm Triệt Ngôn: "?"
Tay cậu bj đôi phương nắm lấy, Du Tùy Thâm lấy khăn giấy ra lau tay cho cậu.
Lâm Triệt Ngôn: "!"
Lâm Triệt Ngôn: "Tôi không cần, tôi..."
"Cách xa Xích Tạp Uyên một chút." Du Tùy Thâm lên tiếng, gióng nói trầm thấp, "Hắn kết hôn rồi."
Lâm Triệt Ngôn: "!!"
Mẹ nó, dưa này lớn quá.
Không phải, sao Du Tùy Thâm phải nói chuyện này cho cậu?
Du Tùy Thâm lau lòng bàn tay xong, lại lau tiếp ngón tay, động tác nhẹ nhàng, giống như đang cầm bảo bối quý giá gì đó, dáng vẻ rất chăm chú.
Lâm Triệt Ngôn thấy ngón tay hơi ngứa, muốn rút tay về, nhưng động một lúc vẫn không được.
Lâm Triệt Ngôn: "Hắn nói với mọi người chưa có đối tượng thích hợp mà."
"Vì thế mới không nên tin lời người lạ." Du Tùy Thâm cẩn thận kiểm tra ngón tay Lâm Triệt Ngôn, chắc chắn mọi chỗ đã lau qua rồi mới vứt khăn giấy vào túi đựng rác.
"Hắn là họ hàng xa của tôi, lúc còn trẻ cá độ thua, mất sạch tiền, gần như táng gia bại sản.
Vợ hắn bảo nếu hắn không kiếm đủ tiền thì đừng về.
Cuối cùng ba mẹ hắn tìm đến chỗ tôi, nhờ tôi cho hắn làm ở SY." Du Tùy Thâm nhìn về phía Lâm Triệt Ngôn, "Không tin, cậu cứ tìm hắn hỏi xem có đúng không."
Lâm Triệt Ngôn muốn nói là còn lâu, tôi có điên đâu.
Sao lại đi hỏi người ta mấy cái đó.
Nhưng mà đối phương vừa gặp cậu đã gọi cậu là em dâu, không ngờ là anh họ của DU Tùy Thâm.
"Được rồi."
Du Tùy Thâm khẽ thở dài, "Lâm Triệt Ngôn."
Lâm Triệt Ngôn: "Lại làm sao nữa?"
Cậu phát hiện người này rất thích gọi cả họ lẫn tên của cậu, mặc dù hơi kỳ, nếu bình thường gọi như này rất dễ khiến người ta hiểu lầm chuẩn bị đánh nhau đấy.
Du Tùy Thâm nhìn cậu, giống như đang đắn đo ra quyết định khó khăn, làm Lâm Triệt Ngôn cũng lo lắng theo.
"Ở cùng một chỗ với tôi rất khó chịu sao?"
Lâm Triệt Ngôn: "???"
Cậu thấy logic của đối phương nhảy số quá nhanh, hay là uống lộn thuộc.
Nếu bảo mình có khó chịu, không biết đối phương có tức giận không nữa.
"Vẫn ổn."
Mới là lạ.
Danh phận không bình đẳng, cậu ấm nhà giàu bỗng biến thành kẻ nghèo hèn, còn không biết đối phương làm sao nữa, nếu luôn làm hài lòng hắn cậu thành tiên mất rồi.
Du Tùy Thâm à một tiếng, "Khó chịu cũng vô ích.".
Ra chương nhanh nhất tại { ????????Um????????uy ện.Vn }
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Vậy anh hỏi tôi làm con khỉ gì hả?
"Chúng ta làm lại hợp đồng đi." Du Tùy Thâm liếc nhìn từng cặp học sinh đi trên đường, cuối cùng dùng lại một đôi người yêu đang đứng dưới tán ngô đồng.
Người con trai đang cõng người con gái, hình như đang nói gì đó, người con gái hơi ngẩng đầu, ở phía xa xa có người đang chụp ảnh cho họ.
"Năm triệu là đủ cho tôi rồi, không..."
"Tôi giả vờ làm bạn trai cậu, cậu dạy tôi cách yêu đương có được không?" Du Tùy Thâm lên tiếng, nhanh chóng ngăn lời nói của Lâm Triệt Ngôn, "Nếu tôi đã lộ mặt với bạn bè của cậu, cậu cũng hy vọng không bị lộ chuyện của chúng ta đúng không?"
Du Tùy Thâm dựa người vào ghế phụ, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc.
Lâm Triệt Ngôn không khép miệng lại được.
Người này biết cậu định nói gì à.
"Tôi, dạy, yêu đương?" Lâm Triệt Ngôn mất một lúc lâu mới trả lời lại.
"Đúng thế."
"Không phải, chuyện này còn cần người khác dạy à? Mà anh đang bao dưỡng tôi mà, sao tôi phải làm mấy chuyện này nữa?" Lâm Triệt Ngôn cảm thấy mình không hiểu Du Tùy Thâm đang nói gì cả.
"Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không ép buộc cậu làm gì cả." Du Tùy Thâm nghiêng người, vẻ mặt đứng đắn, "Bao gồm cả hôn môi và làm tình."
Lâm Triệt Ngôn: "!!!"
"Tôi sẽ cho cậu thời giàn suy nghĩ, ngày mai tôi phải đi công tác, chắc khoảng một tuấn." Du Tùy Thâm ngồi thẳng dậy, "Bây giờ lên ký túc xá của cậu, thu dọn đồ đạc."
Để đảm bảo an toàn cho sinh viên, ký túc xá đại học Z yêu cầu nghiêm ngặt mới được đi vào.
DU Tùy Thâm không phải học sinh trong trường, cho nên không thể theo Lâm Triệt Ngôn vào trong.
Lâm Triệt Ngôn cầu còn không được, lần đầu cảm thấy hệ thống rác rưởi này có ích, sau khi kiểm tra mặt xong, liếc nhìn Du Tùy Thâm một cái, sau đó chạy ba bước lên cầu thang trốn xa đối phương.
Cậu ở phòng 707, bốn người một phóng.
Ngoại trừ Tống Thời Sâm đã đi Hao Thành, còn lại hai người đều ở lại địa phương thực tập, bây giờ không phải thời gian tan làm, Lâm Triệt Ngôn nghĩ sẽ không gặp ai cả, lén dọn đồ đi, tránh phải giải thích nhiều, không ngờ đến hôm nay mọi người đều ở ký túc xá.
"Aiya." Đỗ Hiểu Phàn nhảy trên ghế xuống, ôm lấy vai Lâm Triệt Ngôn, "Cái tên Lâm Triệt Ngôn đi chơi mà không dẫn theo tôi."
"Cậu lặn mất tăm mấy ngày, lại không nói lý do, làm tôi nghĩ hết lý do lừa đàn em kiểm tra ký túc xá!" Chu Châu Thừa thở dài, "Bây giờ Tống công tử không có mặt ở đây, ngày nào cũng phải ăn cơm hộp.
Cậu không không ở ký túc xá, ngày nào tôi cũng phải nhìn mặt Đỗ Hiểu Phàn, chán muốn chết."
"Sao nào? Đúng là đàn ông, tôi phục vụ cậu không hài lòng à?" Đỗ Hiểu Phàn tức giận ném điện thoại cho Chu Châu Thừa, "Nhanh lên, chụp cho tôi một tấm với Triệt Ngôn nào."
Lâm Triệt Ngôn: "..."
Cậu nhìn bạn cùng phòng đang hưng phấn, nhất thời