Sau khi cơm nước xong, nhìn chính mình trong gương, A Điêu như có điều suy nghĩ về cảm xúc tiêu cực đang thay đổi kịch liệt của hai cha con Tưởng gia kia.
Biết rằng dù đối phương chỉ là một địa đầu xà* trong huyện thành, nhưng cũng không phải là người mà cô có thể đối phó.
(Cường long bất áp địa đầu xà: Rồng mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó.
Như câu tục ngữ ‘phép vua thua lệ làng’ vậy)
Cô có tâm đề phòng, cũng ý thức được lỡ mà cha con Tưởng gia cảm thấy không cam lòng hoặc khó chịu, họ nhất định sẽ quay lại tìm cô gây phiền toái.
Tuy là họ sẽ không giết người diệt khẩu, nhưng trước mắt cô không được để lộ ra việc bản thân đang sở hữu vật dẫn linh khí.
Trở về phòng, cô mân mê mặt mình một lúc.
Ông trời thật bất công quá mà! Cô không giỏi hoá trang, lại chẳng sở hữu thứ đồ trang điểm đắt tiền nào.
Trong lúc tuyệt vọng, cô đã nảy ra một số ý tưởng khả thi.
Đó chính là tạo thêm một ít vết thương trông như thật, đắp lên miệng vết thương vốn đã khôi phục rất nhiều của mình.
Vì thế hiệu quả liền như Tưởng Xuân chứng kiến, nhưng sau khi cô mân mê xong không bao lâu, bồn cầu lại hiện lên nhắc nhở.
“Chú ý chú ý, có năm đối tượng công lược cấp cực thấp đang tới gần!”
Nói là đang tới gần, nhưng thật ra họ đã ở bên ngoài sân rồi.
A Điêu vốn vui mừng khi có người đến tặng điểm niệm lực, nhưng khi liếc mắt nhìn phía bên ngoài phòng bếp, cô lại mơ hồ cảm thấy bất an.
Khí thế của những người này trông cũng quá hung hãn rồi đó.
Khách không mời mà đến nơi đạo quán cũ nát này tổng cộng có năm người.
Người của sòng bạc? Lão đạo sĩ thiếu nợ người ta tận năm vạn tinh tệ?!
Đó là bao nhiêu tiền chứ? Số tiền này cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu so với giá cả của một căn hộ bình thường trong huyện thành.
Biết được ý đồ của đối phương, A Điêu giống như bị sét đánh.
Khó có thể tin, cùng với sợ hãi, cô chính mình không ngừng phủ nhận: Không thể nào, lão không có đâu.
Lão ta sẽ không làm vậy!
Lão đạo sĩ sẽ không làm vậy!
Nhưng cô lại thoáng nhớ tới lão đạo sĩ gần đây đúng là thích ở đầu thôn xem người ta chơi bài cào Poker*, xem ra lão đối với chuyện đánh bài đánh bạc này cũng có chút hứng thú.
Còn việc lão có lén lút đánh bạc sau lưng cô hay không thì cô thật sự không rõ.
(Bài cào Poker/Pai Gow Poker: sử dụng hệ thống xếp hạng bài tương tự như poker thông thường.
Sức mạnh của bài theo thứ tự tăng dần là thẻ cao, cặp, hai đôi, ba loại, sảnh, thùng, tứ quý, thùng phá sảnh, Royal Flush.
Sự hấp dẫn của game nằm ở mức cược tối thiểu thấp và cơ hội thắng lớn.)
“Cái gì mà không thể hả? Đây, giấy nợ của lão đây.
Giấy trắng mực đen rõ ràng.
Ngoài chữ ký, còn có vân tay cùng ký lục giác mạc.
Trong điện thoại tao còn có video chứng minh lão thiếu nợ, mày tự nhìn đi!”
Nhiều chứng cứ như vậy, đặc biệt là nhìn trong video lão đạo sĩ giơ thẻ bài ngượng ngùng nói chính mình thiếu tiền nhất định sẽ trả lại, chờ lão về nhà lấy cái gì… Lại nhớ đến lão ngày hôm qua vừa chạng vạng liền vội vã cầm dược liệu chạy xuống núi, miệng còn đầy mồm nói khoát sẽ giúp cô kiếm học phí, A Điêu trong lòng liền chửi rủa: Lão già thối tha này! Bảo sao chén cũng không thèm rửa đã bỏ của chạy lấy người.
Hóa ra là đang vội vã trốn nợ.
“Nhìn mày kích động như vậy, xem ra tình nghĩa thầy trò không tồi nhỉ? Mau, trả tiền nợ cho tao nhanh.
Năm vạn tinh tệ!”
Chết tiệt! A Điêu lập tức lạnh nhạt nói: “Tôi kích động là bởi vì cao hứng đây.
Lão già thối này có khuynh hướng bạo lực, ngày nào cũng đánh người.
Nhìn vậy chứ chắc ông không biết, hãy nhìn những vết thương trên tôi người này.
Đây đều là lão đánh, sưng hết cả lên.
Ông xem, tôi ước gì lão trượt chân té vào hố phân chết đuối.
Đại ca, các ông nhất định phải bắt được lão! Tôi có thể cung cấp cho các ông ADN của lão già ấy! Ví dụ như những cái vớ còn không có giặt sạch, vẫn còn lưu lại lông chân và mồ hôi lão tiết ra nữa đấy.”
Mọi người: “……”
Miệng cô nhóc này đúng là có độc!
──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────
Người của sòng bạc tới tìm lão đạo sĩ mục đích là muốn đòi tiền, mà người không ở đây, vậy thì tìm người khác đòi.
Nhưng A Điêu làm gì có tiền, đang còn giải thích thêm.
Cuối cùng cô lại giống như chó nhà có tang mà bị bắt phải trông giữ, ngồi xổm ở một góc, rồi nhìn đám côn đồ hung thần ác sát vọt vào trong nhà lục tung tìm kiếm những đồ vật đáng giá.
Trong nhà một cảnh hỗn độn, ngay cả phòng sách cũ bên kia cũng bị họ ném đi mấy quyển sách cổ, rơi vãi vào bùn đất trong sân.
Trang sách lật xào xạc khi gió thổi qua, trông hiu quạnh, đáng thương.
A Điêu biết những người này nhất định sẽ không tìm thấy đồ vật gì có giá trị, như vậy kế tiếp người phải gánh chịu lửa giận của bọn họ chính là bản thân cô.
Không chừng họ còn định bán cô đi để gán nợ.
Cô ngẫm lại những gì mình cần phải để giải quyết của nợ này.
Quả nhiên, một lát sau, bốn tên đô con chạy ra, trong tay trống trơn.
Dẫn đầu là Hồ Hỉ trên mặt mang sẹo, nhìn liền biết là người không dễ chọc rồi.
Trong tay lúc này đang cầm một nhánh cây, quay đầu nhìn về phía A Điêu rồi bẻ gãy nó.
Không đợi đối phương nói chuyện, A Điêu lập tức cố ý co rúm hoảng sợ mà lùi lại, lảo đảo ngã ngồi dưới đất, lại như vô tình đánh rơi một cái thẻ bài xuống từ trong túi áo.
Hồ Hỉ còn tưởng rằng đây là thứ tốt, bước nhanh một bước xông lên trước mặt A Điêu, nhặt lên.
Mấy người đưa mắt nhìn sang, cùng lúc sắc mặt hơi thay đổi.
Thẻ chứng nhận lập án của quan phủ, cô nhóc này đang mang án tử trên người?
Một đám +1 +2 ác cảm niệm lực từ trên đầu bọn chúng bay lên.
A Điêu trong lòng khẽ buông lỏng, còn may những người này vẫn sợ quan phủ.
Hồ Hỉ vội ép hỏi tình huống, vì thế A Điêu liền đơn giản nói về chuyện của hai kẻ trộm kia, cũng không nhắc tới Tưởng gia.
Vì sợ dẫn ra chuyện vật dẫn linh khí sẽ làm đám người này cũng nổi lên lòng tham mà có ý giết người.
Cái ngành mở sòng bạc này, tuy rằng sau lưng cũng có quan hệ, nhưng cũng không dám múa rìu trước mặt quan phủ.
Đặc biệt là việc đêm qua linh khí hồi sinh trở lại này đã làm quan phủ điều động mọi lực lượng, nơi nơi siết chặt điều tra.
Nhận thấy được có biến, ông chủ sòng bạc liền nóng nảy muốn tập trung lại nguồn tài chính.
Nếu không phải vì lý do này, bọn họ cũng sẽ không bị phái tới núi sâu để đòi nợ.
Hồ Hỉ dù có nhoè mắt cũng nhìn ra được A Điêu là kẻ nghèo kiết xác.
Dù có ép cũng ép không ra tiền, vì thế sau khi bỏ lại vài lời cảnh báo tàn nhẫn liền mang theo người rời đi.
Trong rừng, người giám sát nhận được chỉ thị từ Tưởng Xuân liền lui lại đợi lệnh.
Bên kia, Tưởng Xuân kể lại chuyện đang xảy ra cho Tưởng Quảng.
Tưởng Quảng nhíu nhíu mày, “Nếu đã như vậy, con cũng đừng quan tâm đến cô ta nữa.
Chuyên tâm đi lục soát những vật dẫn linh khí khác đi.
Hiện tại vẫn mới ngày đầu tiên thôi.
Chờ qua ba ngày sau thì những vật dẫn đó đều có chủ cả rồi.
Phần lớn sẽ trở thành những người quyền quý.
Khi đó, họ không phải là người chúng ta có thể đắc tội được.”
“Trật tự thế giới này đang bắt đầu thay đổi rồi.
Chưa biết được quyền lực cuối cùng sẽ nằm trong tay kẻ nào đâu.”
Tưởng Xuân gật đầu, nhưng nghĩ đến chính mình dã tâm bừng bừng như thế mà lại không thu hoạch được gì, lại còn làm cha thất vọng, trong lòng liền bực bội.
Nghĩ nghĩ một hồi, hắn liền cầm cái điện thoại lên.
──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────
Sau khi tiễn đám người này rời đi, A Điêu gọi vài cuộc điện thoại cho lão đạo sĩ thì phát hiện mình đã bị lão cho vào danh sách đen rồi.
A Điêu lại gọi cho Trương Tam dò hỏi, liền có ngay tung tích của lão.
Trương Tam xác định, lão đạo sĩ bình thường đúng là có lén cô đi đánh bạc, cũng có thua có thắng, nhưng không phải là vấn đề gì lớn.
Ở trong thôn chơi bài đánh bạc đúng là không phải chuyện lớn gì.
Những người này ít nhiều gì cũng chỉ xem cờ bạc như một thú vui tiêu khiển.
Nhưng thường ngày, lão đạo sĩ bình thường hay ra ngoài thôn như vậy.
Nếu lão vào sòng bạc trong huyện thành thì mọi chuyện đã không còn giống như trước nữa.
“Tiểu Điêu, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
A Điêu không muốn liên lụy người khác, liền thuận miệng ứng phó vài ba câu.
Sau khi cúp máy, A Điêu cảm thấy quan phủ chỉ có thể tạm thời dọa sợ người sòng bạc một khoảng thời gian thôi.
Nếu lão đạo sĩ vẫn luôn biệt tích như này, thậm chí một đi không trở lại, mà nợ thì vẫn ở đó, cuối cùng chính cô sẽ là người phải gánh chịu hậu quả.
Nói không chừng cô sẽ bị buộc ký vào giấy chuyển nhượng tiền nợ, khiến cô phải gánh nợ thay cho lão đạo sĩ.
Còn không cô sẽ bị bắt vào sòng bạc làm công trả nợ mất.
Hai con đường này, cô đều không muốn vướng vào.
Nhưng báo quan là việc không thực tế.
Mở sòng bạc trong huyện thành là chuyện hợp pháp.
Tiền nợ vì thế cũng là hợp pháp.
Quan phủ sẽ không vì cô mà đóng cửa sòng bạc.
Nếu như sòng bạc biết cô báo quan mà ngầm trả thù thì kết quả sẽ