Nếu không kể đến cái của nợ mà lão đạo sĩ để lại thì tính ra, trước kia lão đối xử với cô cũng không tồi.
Lão thường hay ra ngoài, mà A Điêu lại là một cô gái độc thân sống ở núi sâu rừng già, cũng không an toàn.
Vì thế lão đặc biệt lắp một cái camera, và đặt gậy gỗ trong phòng để cô tự vệ phòng khi có chuyện không hay.
Lúc trước, quan sai không cần tới chứng cứ quay được từ camera nên cô cũng không cần để lộ chuyện này.
Sau khi chỉnh sửa những đoạn video được cắt nối lại, cô nhanh chóng vào nhà dọn dẹp đồ đạc.
Sáng sớm ngày mai, cô phải bỏ trốn.
Thứ nhất, cô sợ qua đêm nay Tưởng Xuân lại nghĩ ra thêm chuyện gì xấu để tiếp tục trả đũa cô.
Thứ hai, hôm nay người của sòng bạc mới vừa rời đi, buổi chiều họ liền tới đây trở mặt.
Chuyện này chắc chắn là đám người bọn chúng đi được nửa đường thì nhận được liên lạc của Tưởng Xuân.
Nghĩa là lúc đám người Hồ Hỉ ở đạo quán, người Tưởng Xuân phái tới nhất định đã ở gần đó sẵn rồi.
Nói không chừng ngày mai chúng sẽ quay lại giám sát cô.
Cho dù cô có rời khỏi đạo quán cũng rất có thể bị theo dõi.
Cứ như vậy cô sẽ không thể thoát được tai mắt bọn chúng.
Cô phải nhanh chóng trốn đi.
A Điêu không dám mang theo quá nhiều đồ đạc.
Cô cầm một cái chiếc vali nhỏ.
Lúc thu dọn sách vở, một tiếng ‘lạch cạch’ vang lên.
Một sợi dây chuyền vàng lẫn trong đống thư giấy rơi rải rác trên mặt đất.
Một sợi dây kim nguyên bảo* may mắn, nhỏ nhắn mà tinh tế.
Kim nguyên bảo
Người lớn ai cũng từng đeo cái này khi còn là trẻ con.
Đây là vật cô thường đeo khi còn nhỏ.
Đống thư giấy này cũng là những phong thư cô không thể gửi ra ngoài hoặc là bị gửi trả về.
Đối với những người đã từng là người nhà này, ký ức của A Điêu về họ cũng rất mơ hồ.
Dù sao thì, miễn là cô không nhớ tới nó thì coi như nó không tồn tại.
Từ trên cao nhìn xuống đống thư giấy một hồi, cô khom lưng nhặt chúng lên cùng dây chuyền lên rồi nhét vào vali.
Cô vừa nhét đồ, vừa căm giận lẩm bẩm: “Chờ đó, những ai khi dễ tao, một người tao cũng không bỏ qua.
Chờ về sau tao tu luyện thành công, phi thiên độn địa, tao không tin tao không đánh không được tụi mày! Họ Tưởng, sòng bạc, chờ đó… Tao sẽ chôn sống hết!”
Sau khi thu dọn hành lý xong, cô vào nhà kho.
Bên trong có những phế liệu mà cô tích góp mấy năm nay.
Cô lôi ra một ít đồ vật dạng ống cùng dạng hộp, cất chúng vào túi không thấm nước, rồi sau đó quay người ra khỏi nhà kho…
Rạng sáng 5 giờ ngày hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, sắc trời còn vẫn còn hơi tối, một bóng người đen gầy nhìn thoáng qua đạo quán lần cuối với đôi mắt đỏ hoe, có chút không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn khiêng vali, chật vật đào tẩu thông qua đường rừng lạnh lẽo.
───── ⋆⋅⋅⋆ ─────
8 giờ sáng, bên thềm đá trên một con đường nhỏ ở Kỳ Sơn, đám người Hồ Hỉ tay cầm bánh quẩy cùng bánh mì và trà sữa, đã lên núi từ sớm.
Có người lười nhác, vừa ngáp ngắn ngáp dài, vừa càu nhàu cằn nhằn một con nhóc cũng không đáng để bọn họ dậy sớm như vậy.
“Mày một vừa hai phải thôi, so với những người thiếu nợ trước kia, tiểu đạo cô này xem như là dễ đối phó nhất rồi.
Hơn nữa tiền cậu Tưởng đưa cho chúng ta cũng khá nhiều.”
“Ha, tao cũng không rõ cậu Tưởng như thế nào lại thấy cô nhóc này ngứa mắt.”
“Không biết được, phỏng chừng là tâm tình không tốt.
Tối hôm qua lúc gọi điện thoại cho tao tâm trạng có vẻ tệ lắm, còn kêu tao moi sạch tiền trên người cô ả.”
Mấy người đi tới sân, một bên vừa ăn xong bữa sáng, một bên đá cửa kêu người.
“Ơ cái đệch, không có ai ở đây cả?”
“Mẹ nó, con nhỏ đó vậy mà dám trốn!”
“Lục soát cẩn thận! Lục soát, nhanh lên!”
Bọn họ đối với chuyện này không kịp trở tay, cũng cảm thấy hết sức mất mặt, không dám tin mình lại để một cô nhóc trốn thoát.
Họ điên cuồng đá cửa tra tìm.
Kết quả không tìm được người.
Mọi người đều bước ra, ai cũng tức điên.
“Xem ra nó chạy thoát rồi.”
“Bị nhạn mổ mù mắt*.”
(Bị nhạn mổ mù mắt: cái này hình như là tục ngữ của Trung Quốc – suốt ngày bắt nhạn cũng có ngày bị nhạn mổ mù mắt.
Giống như bên mình có câu đi đêm có ngày gặp ma)
Hồ Hỉ bỗng nhiên nheo nheo mắt, nhìn về gian nhà tranh phía bên sườn.
Ngày hôm qua hắn đã phát hiện, toilet trong phòng kia là cô nhóc dùng, bên trong chỉ có đồ vật linh tinh, nhìn qua rất sạch sẽ.
Nhưng ở đạo quán này vẫn còn một lão đạo sĩ nữa sống ở đây, cho nên… (nên rất có khả năng còn một cái toilet nữa)
Rất có thể có người đang trốn trong này.
Hắn dùng một chân đá văng cửa gỗ nhà tranh.
Quả nhiên là một toilet nữa.
Bên trong còn được trang hoàng khá hiện đại.
Có cả gạch men sứ cùng vòi sen, nhưng có vẻ như nó được người già sử dụng.
Đồ vật có chút cũ nát, nhưng trong góc có một tấm gỗ lớn.
Hình như, phía dưới là hầm có thể giấu người, hoặc cũng có thể là mật thất?
Hồ Hỉ báo động một tiếng với người bên ngoài, tiếp theo liền lặng lẽ nhấc tấm ván gỗ lên, sau đó…
───── ⋆⋅⋅⋆ ─────
Cũng vào lúc 8 giờ sáng, một chuyến xe buýt dừng lại ở sân ga huyện thành trước cửa quan phủ.
Sau khi xe đã phóng đi, quan sai trực ban liền thấy được một cô gái kéo vali đứng từ xa nhìn qua bên này.
Dáng vẻ cô do dự, bộ dáng lại cô đơn.
Cô gái cúi cúi đầu nhìn điện thoại.
Trông thật tội nghiệp.
Đây không phải là lần đầu tiên A Điêu tới huyện thành, nhưng lại là lần đầu tiên cô tới chỗ quan phủ.
Cô biết ở đế quốc Đường Tống, chỗ quan phủ nào cũng có kiến trúc như nhau.
Được kiến thiết như một con đại bàng (hùng ưng) đen đang giương cánh, phần ngoài mái hiên được làm bằng loại gỗ đặc chế.
Kiểu dáng ở đâu cũng giống nhau như đúc.
Điểm khác biệt duy nhất chính là kích thước cùng họa tiết được khắc bên trên.
Huyện thành nhỏ là chim ưng đen, tương đương cấp bậc thấp nhất, nhưng nó vẫn là kiến trúc bắt mắt nhất trong huyện thành này.
Mặc dù trong huyện thành bây giờ cũng đã có không ít tòa cao ốc.
Quan gia mà uy vũ thứ nhì thì không ai là số một.
Cho nên mỗi người khi tới quan phủ trong lòng ít nhiều cũng có vài phần có điểm kính sợ, huống chi là một cô gái nhỏ.
Thấy thế, quan sai liền chạy tới.
Sau khi thấy quan sai đang lại gần, A Điêu nhìn trên điện thoại thấy Hồ Hỉ chui vào nhà tranh từ video theo dõi, mà cùng lúc đó, người của sòng bạc cũng đang ở ngoài nhà tranh thăm dò, cô cất điện thoại đi, một tay khác lại sờ cái điều khiển từ xa trong túi, ấn nút.
Lúc ấn nút xuống, trong lòng cô thầm nghĩ: Bọn họ chính là người động tay động chân trước, mình chỉ