Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chỉ Thế Thôi


trước sau



"Lương Hạnh, cô quá khiêm tốn, dù không có Triệu Mịch Thanh, tôi cũng không muốn bỏ lỡ một nhân tài như cô, nhưng nếu như cô cần, tôi cũng có thể giải thích với Quý tổng một chút...”
"Không cần." Lương Hạnh lạnh lùng ngắt lời anh ta, miệng cũng không có chút lưu tình nói: “Để người ngoài cho rằng tôi và anh thật sự mờ ám không phải kết quả mà anh muốn sao? Ân cần nịnh hót ở Nam Thành không được, lại khiến tôi trở thành cái đinh trong mắt ở công ty của anh.

Tôi thật sự bội phục việc anh phí hết tâm tư như vậy!”
Không đợi anh ta nói chuyện, côi lại cười lạnh nói: "Tôi đã nói, cho dù anh thật tâm muốn tôi, vậy trước tiên hãy ly hôn với cô Tống, nếu không, đừng nói mập mờ, đến ngay cả một chút cơ hội may mảy anh cũng không có!”
Dứt lời, cô trực tiếp cúp điện thoại, sau đó đem điện thoại vứt sang bên cạnh.
Lúc này trong văn phòng bên kia, Thượng Điền cầm di động, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, đôi mắt sâu như giếng cổ, lạnh lùng băng lãnh.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Thư ký vội vội vàng vàng đi tới, vẻ mặt ngưng trọng nhìn anh ta: “Cô Tống xảy ra chuyện!”

Con ngươi Thượng Điền đột nhiên co rút lại: "Người đang ở đâu."
"Bệnh viện."
Thượng Điền vội vàng chạy tới phòng bệnh, đã nhìn thấy sắc mặt người phụ nữ ngày thường luôn cao cao giờ phút này đang tái nhợt nằm trên giường, sợi tóc lộn xộn, thần sắc hư nhược không có một tia huyết sắc.
Đôi mắt anh ta tối sầm lại, bước chân đột nhiên dừng lại ở cửa.

Trong phòng còn có những người khác, cha mẹ Tống đều ở đây, để mang vẻ mặt âm trầm, hơi thở lạnh lùng.

Người phụ nữ đã tỉnh lại, có lẽ là nghe thấy động tĩnh, đôi mắt vô thần chậm dãi nhìn về phía anh ta, ngoại trừ bình tĩnh thì không có gì khác.

Cô ta nhìn người đàn ông, bình tĩnh mở miệng, giọng nhẹ như lông hồng, phù phiếm bất lực: "Ba mẹ, hai người đi ra ngoài trước đi!”
Sắc mặt ba Tống tức giận, vốn muốn phát tác với người đàn ông, nhưng lại nhìn con gái của mình, vẫn không nói gì, khuôn mặt bình tĩnh, căng cứng cất bước đi ra ngoài.

Mẹ Tống xoa đầu con gái, đau lòng nhíu mày, lúc đi qua bên cạnh người đàn ông, bà ta nói nhỏ: “An ủi nó một chút!”
Mãi cho đến khi tiếng đóng cửa phía sau lưng truyền đến, Thượng Điền mới cứng nhắc bước chân đi đến bên giường: “Chị Lý nói cô bị ngã ở nhà?”
Người phụ nữ bình tĩnh, có lẽ vì tái nhợt nên càng lộ ra vẻ lương bạc: “Ừm, lúc xuống cầu thang bị bước hụt!”
Người đàn ông nghe thấy giọng điệu hời hợt của cô ta, lông mày nhíu chặt, rõ ràng là đang kiềm chế cảm xúc, nhưng vẫn nghe ra được sự lạnh lùng vô tận: "Tống Nhiễm, cô biết tôi muốn hỏi điều gì, không phải cô nói cô đến bệnh viện sao?”
Hôm nay anh ta mới biết, đứa bé vẫn còn, nhưng cái này...
Người đàn ông nhắm mắt lại, trong lòng tuôn ra một cảm giác đau xót.

"Ừm, đã đi, nhưng đi đến bệnh viện tôi lại không muốn làm, nên liền trở về!” Người phụ nữ thản nhiên nói, khóe môi chậm rãi câu lên một tia đùa cợt: "Nhưng bây giờ cũng mất, không cần tiếp tục xoắn xuýt, mọi người cũng đều dễ dàng."
Người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm vào cô ta, trên trán có vết nổi gân xanh, ánh mắt tối dọa người, đột nhiên bóp chặt cằm cô ta nâng lên, cắn răng nói ra từng chữ: "Tống Nhiễm, cô chắc chắn là không muốn làm chứ không phải lợi dụng đứa bé này để làm ra điều gì đó?”

Ánh mắt Tống Nhiễm thay đổi, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, khóe môi chậm rãi cong lên một độ cong lạnh lẽo: "Thượng Điền tôi thua, tôi tưởng rằng tôi hung ác, hóa ra anh còn hung ác hơn so với tôi!”
Vẻ mặt người đàn ông đột nhiên cứng đờ.

Cậy từng ngón từng ngón tay ra, Tống Nhiễm lạnh lùng nói: “Một đứa bé, tôi muốn thì sẽ giữ lại, không muốn cũng không cần, nói cho anh biết, đó là vì anh là cha đứa bé, chỉ thế thôi!”
Mấy chữ cuối cùng, cô ta cười nói cực mạnh.

Ý nói rằng cô làm gì với đứa bé này cũng không liên quan gì đến anh ta.

Thượng Điền rủ tay xuống và nắm chặt lại, nhìn cô ta chằm chằm, đồng tử như co rút lại.

Gương mặt trước mặt vô cùng tái nhợt

giống như một cái gai cắm vào cổ anh ta, hô hấp không thuận, nhưng cũng không phát ra thanh âm nào.
Không biết qua bao lâu, hình dáng căng cứng của anh ta chỉ còn lại một mảnh lạnh lùng, bỗng nhiên anh ta quay người, lạnh lẽo cứng rắn lên tiếng: "Đứa bé cũng đã mất, nếu thân thể không thoải mái thì nghỉ ngơi cho tốt, tôi còn có việc, buổi tối lại tới!”
Nói xong, anh ta sải bước chân, cũng không quay đầu lại mở cửa đi ra ngoài.
Năm ngón tay siết chặt trong chăn của Tống Nhiễm gần như bấu chặt vào lòng bàn tay, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh ta rời đi, không chớp mắt, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo, nước mắt ấm áp trên khóe mặt rơi xuống cô ta cũng gần như không cảm nhận được.

Ba Tống ở ngoài cửa chặn Thượng Điền lại, lạnh lùng nói: "Lúc này anh còn muốn đi làm làm gì? Nhiễm Nhiễm cũng đã như vậy, anh còn không ở bên cạnh nó?”
Vẻ mặt Thượng Điền không đổi, đè nén hàn ý trên người, lạnh nhạt nói: "Trong bệnh viện có rất nhiều bác sĩ y tá, còn có hai người ở đây, cô ấy không sao, bây giờ con còn có công việc phải làm, tối nay sẽ trở lại!”
Nói xong anh ta cũng không dừng lại, gật đầu với hai người bọn họ sau đó cất bước rời đi.

Ba Tống tức giận run rẩy, hét to: "Thượng Điền, anh đứng lại đó cho tôi."
Mẹ Tống cũng bị giật nảy mình, nhìn về phía người đàn ông đang muốn rời đi ở phía trước từ từ dừng bước.


Thượng Điền nhíu mày, quay đầu: “Tống tổng!”
"Anh nên gọi tôi một tiếng ba." Ba Tống trách mắng, khí thế hung hăng đi đến trước mặt anh ta, quát tháo trên thương trường mấy chục năm, uy thế vẫn tồn tại như cũ: "Anh như vậy là có ý gì? Tôi giao con gái cho anh, anh lại đối xử với nó như thế? Nó mang thai, anh mặc kệ, bây giờ xảy thai anh vẫn bỏ mặc nó ở đó, anh làm chống nó như vậy sao?”
Thượng Điền nhìn ba Tống, chậm rãi câu môi cười, nhưng đáy mắt lại không có ý cười: “Tống tổng, con gái của ngài là ai có lẽ ngài hiểu rõ nhất, cô ta cẩn thận đến mức ngay cả một cây kim dưới đất cũng có thể phát hiện ra, sao có thể sơ ý bước hụt cầu thang? Vậy thà nói tự cô ta nhảy từ trên cầu thang xuống còn có thể tin một chút!”
"Anh!" Ba Tống tức giận đen mặt, suýt chút nữa thở không ra hơi, ông ta che ngực, thân thể hung hăng run rẩy.
"Lão Tống!" Mẹ Tống vội vàng tiến lên đỡ ông ta, đảo mắt lườm Thượng Điền: "Thượng Điền, nó là vợ anh, đứa bé đã không còn, trong lòng nó cũng rất khó chịu, sao anh có thể nghĩ nó như vậy? Đây cũng là con của anh!”
Khó chịu?
Thượng Điền hơi nhếch mội, trào phúng đến cực điểm.
Cô ta cũng sẽ khó chịu?
Một câu cũng không nói, anh ta cất bước rời đi không hề quay đầu lại.

Giọng nói bên ngoài, bị người phụ nữ trong phòng bệnh nữ nghe được rõ ràng, khuôn mặt vốn tái nhợt giống như chết đứng im bất động, trái tim nắm siết chặt.
...
Nam Thành, Triệu Mịch Thanh trở lại công ty, Phó Tuyết Thảo đã chờ đợi từ lâu, vội vàng tiến tới: “Anh Thanh, nghe nói anh chuyển công tác đến đây, có đúng không?”
"Tin tức này cô lại nắm rất chuẩn xác!” Người đàn ông không mặn không nhạt trả lời.
Nụ cười của Phó Tuyết Thảo trở nên cứng đờ, lập tức đi theo anh vừa đi vừa nói: "Cũng không phải, em chỉ là nghe một người bạn ở bên trụ sở chính đột nhiên nói!”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện