"Tôi ở đâu cũng không chậm trễ công việc của mọi người, làm việc cho tốt là được."
Bước chân của người đàn ông vẫn đi về phía trước không ngừng, thân thể nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Phó Tuyết Thảo, người phụ nữ cắn môi dưới, không cam lòng nhanh chóng bước theo.
"Anh Thanh, buổi sáng...!Tin tức trên mạng anh đã xem chưa?”
"Chuyện tin tức Lưu Nam sẽ nói với tôi, nếu không còn chuyện gì nữa thì cứ làm việc đi!” Người đàn ông đi đến cửa phòng làm việc, cũng không nhìn cô ta, đẩy cửa đi thẳng vào.
"Anh Thanh..." Phó Tuyết Thảo vừa phun ra một chữ, liền bị tiếng đóng cửa của người đàn ông ngắt lời.
Cô ta khẽ giật mình, trên mặt lập tức lộ ra vẻ phẫn hận.
Đúng lúc Lưu Nam cầm tài liệu đi tới, trông thấy cô ta, khách khí cười một tiếng: "Cô Phó!”
Lúc anh ta đang muốn gõ cửa thì Phó Tuyết Thảo bỗng nhiên kéo cánh tay anh ta đi đến một góc khuất: "Triệu tổng không phải đến công ty từ sáng sớm sao? Cả buổi sáng lại đi ra ngoài làm gì vậy?”
Lưu Nam liếc mắt nhìn vào chỗ quần áo bị cô ta kéo, hơi nhíu mày, bình tĩnh gạt tay cô ta ra, cười nhạt một tiếng: "Cô Phó, buổi sáng Triệu tổng làm gì sao tôi có thể biết được, tôi cũng không đi cùng!”
"Anh không phải thư ký của anh ấy sao? Lịch trình của anh ấy không phải do anh sắp xếp?” Ánh mắt Phó Tuyết Thảo lạnh lẽo.
Vẻ mặt Lưu Nam vẫn không thay đổi: “Tôi sắp xếp lịch trình làm việc của anh ấy, không có quyền hỏi đến việc riêng của Triệu tổng, nếu như cô Phó muốn biết, có thể đến hỏi anh ấy!”
Nói xong, anh ta lễ phép gật đầu, chuẩn bị quay trở lại.
Phó Tuyết Thảo nheo mắt, bỗng nhiên chặn anh ta lại, môi đỏ mím lại, trầm thấp hỏi: "Có phải anh ấy đã biết chuyện Lương Hạnh ở bên Doanh Tín rồi không?”
Cô ta hoàn toàn không cảm thấy Lưu Nam ở trước mặt này ngu ngốc, làm việc ở Doanh Tín nhiều năm như vậy, nhận việc ngay khi cô ta rời đi, cô ta hoàn toàn có thể khẳng định anh ta biết đến sự tồn tại của Lương Hạnh.
Lưu Nam ngước mắt nhìn cô ta, cười giống như không cười nói: "Tin tức đăng trên mạng không phải để cho mọi người xem sao? Cô Phó cũng có thể nhìn thấy, tại sao Triệu tổng lại không nhìn thấy?”
Tâm trạng Phó Tuyết Thảo hơi thả lỏng một chút, mi tâm lộ ra một tia khinh thường, cười nhạt: "Thật sự nhìn người không thể nhìn bề ngoài, ngày thường thật đúng không nhìn ra cô ta là loại người như vậy!”
Lưu Nam giật giật khóe môi: “Cô Phó, Triệu tổng tìm tôi có việc, tôi phải đi trước!”
Dứt lời, Lưu Nam lách qua cô ta, đi về phía văn phòng.
Ánh mắt Phó Tuyết Thảo lóe lên vẻ mừng rỡ, khóe môi cong lên, quay người lắc mông chậm rãi rời đi.
Lưu Nam báo cáo xong công việc, nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc cung kính mở miệng: "Quản lý Trịnh, đại diện bộ phận tiếp thị Doanh Tín tiếp nhận công việc của cô Lương tới lấy tài liệu, nói muốn gặp ngài một chút!”
"Không gặp." Người đàn ông không ngẩng đầu, vẻ mặt không có bất cứ sự thay đổi nào.
Lưu Nam gật đầu: "Được."
Ngay khi anh ta quay người bước đi, giọng nói trong trẻo của người đàn ông đột nhiên vang lên: "Tìm thời gian định ngày hẹn gặp Quý tổng của Doanh Tín một chút!”
Lưu Nam khẽ giật mình: "A a, được, tôi lập tức đi sắp xếp!”
Lập tức, anh ta lại nghĩ tới điều gì đó, thận trọng nói: "Những bản nháp tung tin tức ngài và cô Lương ở trên mạng, có cần tìm bộ phận PR xử lý một chút không?”
Triệu tổng của anh ta rõ ràng là vẫn rất quan tâm đến cô Lương, công khai chửi bới như vậy, còn bị cách chức, sao anh có thể thờ ơ.
"Không cần, cậu đi đi." Triệu Mịch Thanh thản nhiên trả lời.
Lưu Nam cũng không nói nhiều, gật đầu, rời đi.
Cửa đóng lại, điện thoại trong tay người đàn ông vang lên.
Triệu Mịch Thanh liếc mắt nhìn qua, cầm điện thoại đến bên tai: “Alo, mẹ!”
"Con về Nam Thành à?" Mặc dù Mẹ Triệu đangnghi vấn, nhưng giọng điệu đã khẳng định.
"Ừm." Người đàn ông cũng không phủ nhận.
"Lại là vì người phụ nữ kia?" Giọng nói của mẹ Triệu rõ ràng đã có chút tức giận.
Người đàn ông nhíu mày: "Con đang bận, chuyện này trở về con sẽ giải thích với mẹ!”
"Còn có cái gì để giải thích?" Mẹ Triệu hoàn toàn nổi giận: "Con vì cô ta, bây giờ đến ngay cả công việc cũng mặc kệ, con đặt Long Đằng