Lương Hạnh chớp mắt quan sát kỹ người đàn ông, tuy rằng khuôn mặt tuấn tú có chút mệt mỏi nhưng hiển nhiên không giống không có chuẩn bị gì.
Kể từ sau chuyện của Tống Nhiễm lần trước, cô biết mình không thể dùng suy nghĩ đơn giản trước kia để nghĩ về người đàn ông trước mặt này.
“Anh có kế hoạch rồi à?”
Người đàn ông nhắm mắt lại, quay đầu đi, đặt chiếc gối sau lưng cô xuống, mím môi không nói.
Lương Hạnh kéo anh lại, vẻ căng thẳng trên mặt cô vừa nãy đã trở nên bình tĩnh.
“Có người ở phía sau cố ý làm lớn chuyện này, đúng không?”
Người đàn ông khẽ thở dài gần như không thể nhận ra, anh nắm lấy tay cô: “Long Đằng lớn như vậy chắc chắn có đối thủ, nhưng cũng không nghiêm trọng như vậy.
Sau một thời gian, sự việc qua đi sẽ không sao nữa, bộ phận quan hệ của Long Đằng cũng khá mạnh.”
Lương Hạnh nhìn chằm chằm vẻ mặt hơi thay đổi của anh, vài giây sau mới buông tay ra, cũng không nhắc lại nữa, nhưng đó chỉ là ngoài mặt.
Ba Lương ăn tối xong thì tới thăm cô, hai người trò chuyện rất lâu.
Làm việc trong giới thực thi pháp luật đã nhiều năm, có lẽ không mấy ai có thể vượt qua trình độ thông thạo pháp luật của ba Lương.
Lương Hạnh kể rõ ràng sự việc cho ông xong thì bị khiển trách một hồi, ba Lương cau mày suy nghĩ.
“Nếu cậu ấy có thể che giấu hoàn toàn thì không sao, giống như cậu ấy nói, cùng lắm thì Long Đằng chấp nhận những ảnh hưởng của dư luận, nhưng… mọi chuyện sẽ không suôn sẻ.
Một khi có người phát hiện cậu ấy thay thế con, đến lúc đó sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát.”
Có hai điều mà bây giờ ba Lương không tin tưởng nhất, một là lòng người, hai là không có bức tường nào gió không lọt qua được.
Lương Hạnh chớp mắt, bình tĩnh nói: “Đó đều là chuyện sau này, chuyện đã xảy ra rồi không thể cứu vãn, nhưng bây giờ con thấy Long Đằng có vẻ không dễ vượt qua rào cản này như ba nói.”
Ba Lương trầm ngâm sau khi nghe lời cô nói, theo lý mà nói Triệu Mịch Thanh không phạm tội gì, cho dù một số cư dân mạng kiếm chuyện cũng không gây ra ảnh hưởng lớn.
“Có phải phía sau còn có chuyện gì khác không?” Ông nhìn con gái, đôi mắt sáng suốt chuyển động, trầm giọng nói: “Mịch Thanh không hề đơn giản, muốn chỉnh cậu ấy không dễ, trừ khi tình hình hiện nay là điều cậu ấy muốn…”
Lương Hạnh nghe vậy không thể tin được: “Anh ấy muốn phóng viên tấn công Long Đằng? Sao có thể?”
Ba Lương lắc đầu: “Ba không biết nữa, nhưng không phải bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì sao? Con nghỉ ngơi đi, quan tâm đến đứa bé trong bụng, đừng đặt hết tâm tư vào cậu ấy, suy nghĩ cho bản thân nữa.”
Lương Hạnh mỉm cười, lúc này mới nhẹ nhõm hơn: “Con biết, hơn hai tháng nữa là con sinh rồi, con sẽ chú ý.” Cô ngẩng đầu lên nhìn: “Thời gian không còn sớm nữa, ba về nghỉ ngơi đi.”
Sau khi ba Lương tự đẩy xe lăn đi về, không lâu sau cô đã ngủ thiếp đi, thậm chí Triệu Mịch Thanh về lúc nào cũng không biết.
Hai ba giờ sáng, điện thoại rung lên, cô vừa đưa tay đến tủ đầu giường thì chạm vào một bàn tay khác.
Chắc người đàn ông cũng vừa mới tỉnh dậy từ giường chăm bệnh nhân bên cạnh, tóc anh hơi rối dưới ánh đèn mờ ảo đầu giường.
Giọng anh hơi khàn: “Để tôi nghe, em ngủ tiếp đi.”
Sau khi kết nối, người đàn ông nghe được vài câu rồi để điện thoại ra xa một chút, anh nghiêng đầu hỏi Lương Hạnh: “Ba đến khi nào? Về khi nào?”
Phản ứng của Lương Hạnh nhất thời hơi chậm chạp, mất mấy giây cô mới trả lời: “Tối hôm qua…”
Vừa nói xong, cô đột nhiên trở nên tỉnh táo: “Sao thế? Ba vẫn chưa về?”
Triệu Mịch Thanh không trả lời ngay, anh nói với mẹ Triệu ở đầu dây bên kia vài câu rồi lại trấn an: “Mẹ đừng sốt ruột, con sẽ cho người đi tìm ngay, ba có thông tin liên lạc trên người, chắc sẽ được đưa về sớm thôi.
Mẹ bật điện thoại nhé, để ý có người gọi.”
Cúp điện thoại xong, Lương Hạnh đã hoàn toàn tỉnh ngủ, cô chậm rãi ngồi dậy rồi lo lắng hỏi: “Sao đến giờ vẫn chưa về? Có phải ba phát bệnh không?”
Triệu Mịch Thanh vừa ngồi xổm xuống đi giày cho cô, vừa ngẩng đầu nói: “Hôm qua mẹ đi ngủ sớm, tưởng rằng ba sẽ về sớm thôi, mãi đến khi ngủ dậy mới phát hiện ba vẫn chưa về.”
Lương Hạnh hoảng loạn, cô chống một chân định đi tới xe lăn nhưng lại bị người đàn ông ngăn lại, bế về.
“Bây giờ em đi có tác dụng gì không?” Người đàn ông cau mày, sau đó bình tĩnh lại, dịu giọng nói: “Tôi cho người kiểm tra camera, đồng thời lập biên bản báo án ở đồn cảnh sát, chắc sẽ sớm tìm được thôi.”
“Như vậy lâu lắm, nửa đêm rồi ba sẽ ngủ ở đâu? Em phải đến những nơi trước kia ba hay