Lương Hạnh nghe hai người nói qua nói lại, cô nhìn ba mình: “Ba, sao ba lại tới đây? Hình như trước kia ba chưa từng đến đây mà.
”
Ánh mắt ba Lương hỏi đờ đẫn, nhưng ý thức được mình đang mang lại rắc rối không nhỏ cho con nên ông chỉ cúi đầu khong nói gì.
Nghe Lương Hạnh hỏi mình, ông ngẩng đầu, chớp mắt, cố gắng suy nghĩ rồi dần dần cau mày.
“Nếu ba không nghĩ ra thì cũng không sao.
” Lương Hạnh thấy ông khó chịu thì cũng không đành lòng.
Mục Điệp bình thản nhìn ba Lương, khoé miệng mang theo ý cười: “Khi tôi nhìn thấy ông ấy thì ông ấy đang lẩm bẩm gì đó, có lẽ là nghĩ đến bạn cũ.
”
Khi nói câu này, mắt anh ta loé lên tia sáng gần như không thể nhìn thấy, giọng điệu đều đều.
“Bạn cũ?” Lương Hạnh nhướn mày.
“Ừm, có nói một cái tên, bác còn nhớ không?” Anh ta quay đầu hỏi ba Lương.
Ba Lương mấp máy môi, nhưng lại như mắc nghẹn, ông nhìn Lương Hạnh, môi run run rồi lắc đầu: “Ba không nhớ ra, chắc là gọi mẹ con đấy.
Dù sao cũng không quan trọng, chúng ta mau về thôi, báo tin cho mẹ con.
”
Mục Điệp cụp mắt xuống, sau đó lại ngước lên: “Sau này mọi người chú ý hơn nhé, tốt nhất nên tìm một y tá 24/24 ở bên bác trai.
”
Lương Hạnh gật đầu: “Tôi tìm được rồi, sau này tôi cũng sẽ cố gắng ở bên ông ấy.
”
Ba Lương lập tức buồn bực, xụ mặt xuống, giọng nói cứng ngắc: “Không cần, ba vẫn chưa lú lẫn đến mức đó, cho dù thật sự đến lúc đó cũng không cần.
Ba sẽ tự tìm một nơi để kết liễu là xong! Các con đừng đối xử với ba như tù nhân như thế!”
Lương Hạnh giật nảy mình, không ngờ ba lại phản cảm như vậy, vẻ mặt cô cứng đờ.
Triệu Mịch Thanh nhanh chóng an ủi: “Ba, nếu ba không muốn có y tá chăm sóc thì thôi, con với Lương Hạnh sẽ ở bên ba.
”
Lương Hạnh cũng gật đầu, sợ ba Lương kích động, cô nói: “Ba không cần lo lắng, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu.
”
Mục Điệp lấy tay từ trong túi ra, nhìn đồng hồ, quay lại nói với Lương Hạnh: “Không còn sớm nữa, nếu không có chuyện gì thì tôi về làm việc trước, có thời gian sẽ đến thăm bác trai.
”
Lương Hạnh lập tức gật đầu: “Cậu về đi, sau này tôi sẽ cảm ơn cậu sau.
”
Mục Điệp nhấc chân, đột nhiên dừng lại rồi quay đầu nhìn cô: “Chị cũng nên chú ý tới em bé nữa, cứ bị thương thế này cũng rất nguy hiểm.
”
“Cảm ơn cậu quan tâm, cậu Mục làm việc chăm chỉ đi, đừng để bị chuyện khác phân tâm.
” Ánh mắt Triệu Mịch Thanh nặng nề, giọng không lớn nhưng mang theo sự xa cách khó lòng bỏ qua.
Mục Điệp càng cười tươi hơn, anh ta không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi nhấc chân chậm rãi rời đi.
Lương Hạnh nhìn bóng lưng anh ta, cảm thấy anh ta đã thay đổi rất nhiều so với lần đầu gặp mặt, tuy rằng ăn mặc vẫn vậy nhưng cảm giác toả nắng dường như đã bị mây che bớt, càng ngày càng thấy không chân thực.
“Nơi làm việc khiến con người ta trưởng thành sao?” Lương Hạnh không khỏi hỏi.
Người đàn ông bên cạnh nở nụ cười lạnh lùng, đôi mắt dài chậm rãi chớp chớp: “Khi em đi làm không để cậu ta cảm nhận được sự tàn khốc của nơi làm việc à?” Ánh mắt anh tối đi: “Mặt nào đó cũng chưa biết chừng.
”
Lương Hạnh sầm mặt, luôn cảm thấy Mục Điệp mang lại cho cô cảm giác không dễ chịu.
Ba Lương về bệnh viện làm kiểm tra lại lần nữa, không còn gì nghi ngờ, các triệu chứng đã rất rõ ràng, tốc độ chuyển biến xấu tương đối nhanh.
Khi ở trước mặt ba mẹ Lương, cô vẫn luôn nói không sao để họ lạc quan, nhưng khi ở một mình, cô lại không khỏi cảm thấy bất lực, nhìn người thân của mình dần mất trí nhớ, mất đi lý trí, thậm chí là khả năng suy nghĩ, kết cục cuối cùng là trở về với chỉ số thông minh của đứa trẻ ba tuổi.
Bữa tối cô ăn rất ít, khi Triệu Mịch Thanh ở bên cạnh còn có thể nói chuyện đôi câu, nếu anh không ở đây, thời gian ngẩn người vẫn nhiều