Người đàn ông thấy cô không thích bị đùa nên không đùa tiếp nữa, sắc mặt nghiêm túc, dịu dàng nói: “Lưu Nam đã đi làm thủ tục xuất viện rồi, lát nữa chúng ta sẽ về."
Lương Hạnh ngạc nhiên há miệng.
Người đàn ông đã bắt tay thu dọn đồ đạc cá nhân của cô, một lát sau thì được anh ôm lên xe lăn, ba Lương mẹ Lương đã chờ dưới lầu rồi.
"Bị thương thế kia mà nằm viện chưa được một tuần, về có được không đấy?" Mẹ Lương lo lắng nhìn cô.
Triệu Mịch Thanh ôn hòa nói: “Bác sĩ nói mỗi ngày đều tới kiểm tra, y tá cũng theo về chăm sóc, mẹ đừng lo."
Mẹ Lương nghe thế thì sắc mặt trở lại như thường, cúi đầu dặn dò Lương Hạnh: “Về rồi con đừng có liều lĩnh nữa, cả con và đứa bé đều không chịu nổi giày vò nữa đâu."
"Mẹ, xe tới rồi, ba mẹ lên trước đi, con và Hạnh Hạnh đợi Lưu Nam tới." Triệu Mịch Thanh nghe lời mẹ Lương, không để cho Lương Hạnh mất mặt.
Mẹ Lương nhìn Lương Hạnh, nói với Triệu Mịch Thanh: “Con đừng có nuông chiều con bé quá."
Người đàn ông gật đầu cười, Lương Hạnh nhíu mày, mình trở thành đứa bé càn quấy từ khi nào vậy?
Nhưng dù sao thì có thể ra viện cũng là một chuyện vui vẻ, tâm trạng Lương Hạnh không tệ, thỉnh thoảng người đàn ông lại nhìn cô, liếc nhìn mặt bên dịu dàng của cô, trong lòng khẽ động.
"Thời gian tới ở nhà thấy chán thì có thể gọi bạn tới chơi, ba mẹ sẽ thích náo nhiệt." Người đàn ông đột nhiên nói.
Lương Hạnh quay đầu chớp mắt nhìn.
"Em biết rồi, đang định liên lạc với Châu La La, còn chưa hỏi cậu ấy chuẩn bị hôn lễ thế nào rồi."
Đã qua hơn một tháng mà như chẳng có tin tức gì của Châu La La và anh chồng họ Hoắc của cô ấy.
"Vậy mai gọi hai người họ tới nhà, em đừng có đi lung tung." Triệu Mịch Thanh nhìn chân cô rồi nói.
Trời bắt đầu tối, qua cửa xe Lương Hạnh đột nhiên nhìn thấy tin tức có liên quan đến Long Đằng trên màn ảnh lớn ở ven đường, ánh mắt nhìn theo.
Tin tức bên trên là Phong Thụy âm thầm nhận lấy rất nhiều nghiệp vụ của Long Đằng, giang sơn mà Long Đằng giành được trong nửa năm ở Nam Thành này lại thành may áo cưới cho Phong Thụy, có lẽ sẽ phải rút khỏi Nam Thành sớm thôi.
"Gầy đây Thượng Điền có tin tức gì không?" Lương Hạnh đột nhiên hỏi.
Triệu Mịch Thanh nhướng mày: “Sao đột nhiên hỏi đến anh ta vậy?"
"Lần này được coi là sự phản kích của anh ta sao? Hay là anh ta đang âm thầm làm gì đây? Người sáng suốt đều nhìn ra được, bây giờ, bên được lợi nhiều nhất hiện nay chính là Phong Thụy." Sắc mặt Lương Hạnh bình tĩnh, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng.
Triệu Mịch Thanh nghe thế thì lại thoải mái tựa ra sau, tuy bận vẫn ung dung nhìn cô: “Nếu là anh ta thì em có thể đoán được anh ta làm sao mà làm không được?"
Lương Hạnh cụp mắt, ánh mắt chuyển động, suy nghĩ một lúc.
"Dư luận chỉ là công kích bên ngoài thôi, chẳng có lực sát thương mạnh thế đâu, mà chỉ có thể là mang lại những lợi ích thiết thực cho những khách hàng ban đầu của Long Đằng, nhưng cái lợi ích này rốt cuộc là gì, do ai cung cấp thì em rất tò mò." Vầng trán sáng bóng của Lương Hạnh lộ ra, mày nhíu lại.
Người đàn ông nhếch môi cười, tay sờ cằm, gật đầu rồi tiếp tục nói: “Em có thể đoán thử."
Lương Hạnh mím môi, suy nghĩ một lúc, ánh mắt đột nhiên phát sáng: “Ngân hàng! Anh ta sẽ không ngu đến mức tự bỏ tiền túi mang lại lợi ích cho những khách hàng đó.
Hợp tác với anh ta, nhờ vào doanh nghiệp lớn là Phong Thụy thì có thể vay được nhiều khoản của ngân hàng.
Nhưng danh tiếng là Phong Thụy, tiền là do bọn họ tự trả, chỉ là..." Lương Hạnh không hiểu: “Tại sao khi trước Long Đằng không làm như thế? Nếu đầu tư công ty thì không thể nào tránh khỏi những việc này đúng không?"
Ánh mắt Triệu Mịch Thanh ánh lên sự thưởng thức, thu nụ cười lại, ánh mắt thâm thúy, nói: “Vì đây chỉ là việc làm bốc đồng huy hoàng nhất thời thôi, để nhanh chóng có được Nam Thành nên Thượng Điền đã áp dụng hành động không được coi là sáng suốt.
Có lẽ anh ta không biết, con đường này ba anh đã đi qua, nhưng kết quả thì không tốt đẹp mấy."
"Sau đó xảy