Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Không Thể Không Nói Là Rất Hung Hãn


trước sau



"Em đánh giá thấp tình cảm của Tống Nhiễm dành cho Thượng Điền rồi.

Anh sẽ để cô ta chủ động đem đồ của nhà họ Tống đưa đến trước mặt anh, thứ có được sẽ không ít hơn so với tổn thất bên phía Thượng Điền.”
Lương Hạnh đối với sự tự tin của anh không chút nghi ngờ, cũng biết buổi gặp mặt ngày mai không thể tránh khỏi.
"Vậy thì ngày mai anh không cần bảo đám người Châu La La tới, anh lo việc của mình trước đã.”
Triệu Mịch Thanh cười nhẹ: "Không sao cả, anh còn phải nhờ anh Hoắc đến giúp.

Hơn nữa, anh cũng mời những người hàng xóm xung quanh đến.

Chuyển đến lâu như vậy rồi mà vẫn chưa gặp mặt bọn họ.”
Khi nào thì người đàn ông này lại quan tâm đến việc gặp mặt với hàng xóm vậy?
Sáng sớm hôm sau, dì giúp việc và mẹ Lương mới bắt tay vào chuẩn bị đồ ăn cho khách.
Châu La La cũng đang mang thai, thứ mà phụ nữ mang thai có thể ăn không nhiều, đặc biệt là những món có mùi vị nặng, vì vậy trong sân, một nửa là đồ nướng, một nửa là đồ ăn thanh đạm.
Khăn trải bàn màu trắng và sân vườn xanh mát tạo cho người ta cảm giác rất dễ chịu.

Buổi trưa, Châu La La và anh Hoắc đến, Lương Hạnh nhìn cô ấy, nhưng không thấy có gì khác thường.
"Cái thai này của cậu thật có ý nghĩa hơn so với lúc chưa mang thai, nhảy lên nhảy xuống cũng không thể làm cho cậu ngồi trên xe lăn được!” Châu La La châm chọc nói, nhưng trong mắt lại chứa đầy sự quan tâm.
Lương Hạnh chỉ cười nhạt, nhưng cũng không nói gì.
“Triệu Mịch Thanh làm chồng kiểu gì vậy, tớ phải đi gặp anh ta để lý luận đã!” Nói xong, thở phì phò đi tìm Triệu Mịch Thanh tính sổ, nhưng lại bị Lương Hạnh và anh Hoắc cản lại.
“Bà cô của tôi ơi, cậu xem khách khứa đều đến rồi, còn muốn tính sổ cái gì.

Hơn nữa cũng không liên quan gì đến anh ấy.

Cậu đừng lo lắng thái quá!" Lương Hạnh bất lực nói.
Hai mắt Châu La La lập tức trợn tròn, nói: "Tớ quan tâm thái quá?! Anh ta ở bên cạnh cậu cả ngày, cũng không nhắc nhở cậu một chút, tớ đi tính sổ với anh ta có gì sai! Lương Hạnh, cậu thật không có đầu óc gì cả!”.

Tiên Hiệp Hay
Lương Hạnh chớp mắt, hối hận những gì vừa nói, dù sao Châu La La cũng muốn tốt cho cô.
Anh Hoắc vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, thấy cô ấy la càng lúc càng hăng say, anh ta trầm giọng gọi: "La La."
Châu La La lập tức ngậm miệng lại.
Anh ta mềm giọng, chậm rãi nói: "Khách khứa sắp đến rồi.

Em như vậy sẽ làm Lương Hạnh mất mặt, để chuyện này nói sau đi."
Lương Hạnh thấy Châu La La ngoan ngoãn gật đầu, đi theo người đàn ông ngồi xuống.
Xem ra bị ăn không còn một mảnh.
Hàng xóm lần lượt đi qua, đều mang theo quà cáp, rất thân thiện, Lương Hạnh ra cửa chào hỏi.
Triệu Mịch Thanh không biết khi nào đã xuất hiện ở sau lưng cô.
Cặp song sinh nhìn thấy lần trước ở nhà bên cạnh đang đi cùng với cha mẹ của chúng, vẻ mặt của Lương Hạnh trở nên dịu dàng hơn khi nhìn thấy chúng.
“Anh Triệu, chị Triệu, xin chào.” Bọn họ chào hỏi rất nồng nhiệt.
Lương Hạnh cười gật đầu: "Xin chào, hoan nghênh đến chơi, con của hai người thật đáng yêu."
"Cảm ơn, nghe nói hai người cũng sinh đôi.

Hai người xinh đẹp như vậy, con cái chắc cũng rất đẹp."
Lương Hạnh xấu hổ cúi đầu, Triệu Mịch Thanh mỉm cười mời họ vào.
“Con của chúng ta sau này sẽ đáng yêu hơn.” Người đàn ông cúi xuống nói vào tai cô.

Lương Hạnh khinh bỉ liếc anh một cái.
Bầu không khí giữa hai người đã bị một trận cười phá vỡ.
"Hôm nay sôi nổi quá, Tổng giám đốc Triệu, chúng ta có nên đổi một chỗ khác nói chuyện không? Để khỏi quấy rầy sự ngọt ngào của hai người." Tống Nhiễm mặc một bộ đồ tinh xảo màu trắng, vô cùng già dặn, trên tay là chiếc túi đen mới nhất của mùa này, càng làm nổi bật lên vẻ mạnh mẽ của cô ta.
Lương Hạnh quan sát cô ta, không nói chuyện.
Triệu Mịch Thanh vừa đẩy cô vừa quay đầu nói: “Cô Tống nói đùa rồi.

Lương Hạnh ở nhà buồn chán, vì vậy tôi đã mời vài người hàng xóm và bạn bè đến tụ tập nói chuyện với nhau.

Mong cô không để ý.

Chúng ta cứ nói chuyện bình thường thôi.”
Tống Nhiễm nhấc chân bước vào.
“Tổng Giám đốc Triệu thật nhàn nhã thoải mái, quả nhiên là người làm ăn lớn, chút lãi nhỏ kia đều không để vào mắt..."
Lương Hạnh đột nhiên bật cười, Tống Nhiễm đưa mắt nhìn cô: "Chị Triệu cười gì vậy?"
Lương Hạnh xua tay, thản nhiên nói: "Không cần gọi tôi là chị Triệu, cứ gọi

Lương Hạnh.

Tôi vẫn quen với trạng thái trước đây của chúng ta hơn." Ngừng một chút, cô nói: "Còn nữa, đây là không phải chuyện làm ăn lớn gì.

Hôm nay cô Tống mang tâm tình và thái độ gì đến để nói chuyện vậy?”
Tống Nhiễm sửng sốt trước những gì cô nói, nhìn về phía Triệu Mịch Thanh, anh im lặng đứng đó, giống như những gì Lương Hạnh nói là những gì anh muốn nói, một câu bổ sung cũng không có.
Cô ta điều chỉnh lại cảm xúc và mỉm cười đáp lại: "Xem ra những việc anh làm trong ba năm nay đều vô ích, nhưng ngược lại anh cũng có một chút kỹ năng chuyên môn.

Tuy nhiên, hôm nay tôi đến đây là muốn cùng Tổng Giám đốc Triệu phân tích tình hình hiện tại.

Anh cũng không muốn tất cả thành tựu của Long Đằng ở Nam Thành làm trong nửa năm nay đều hóa thành tro bụi chứ?”
Triệu Mịch Thanh gật đầu tán thành, lập tức hỏi: "Cô Tống, có cách nào cứu Long Đằng thoát khỏi khó khăn này không? Cô có thể thuyết phục giám đốc Thương nương tay, nhường đường lui cho hai bên được không?"
Hai tay Tống Thiến nắm chặt túi, nụ cười giữa hai hàng lông mày hơi nhạt đi.
"Quan hệ giữa Tổng Giám đốc Triệu và Ngân hàng Hanh Thông có lẽ không tệ, chắc sẽ có năng lực khiến cho Phong Thụy không thể vay tiền được chứ?"
Triệu Mịch Thanh từ chối cho ý kiến, nhưng nụ cười không mặn không nhạt của anh đặc biệt chói mắt: "Đây là biện pháp của cô Tống? Tôi sợ giám đốc Thượng nghe xong còn tức giận hơn đấy?"
"Anh cố tình..." Tống Nhiễm nghiến răng.

Triệu Mịch Thanh vươn tay bảo cô ngồi xuống, còn mình ngồi bên cạnh Lương Hạnh.
"Trà này không tệ, cô thưởng thức một chút đi."
Tống Nhiễm nhìn anh chằm chằm, không động đậy, ngược lại Triệu Mịch Thanh vô cùng thoải mái thưởng thức trà.
Một lúc sau, Tống Nhiễm cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ thiệt thòi cho cả hai bên, mà thị trường của Long Đằng ở Nam Thành cũng sẽ sớm biến mất thôi.

Tốt hơn hết là đừng đi đến mức đó."
Triệu Mịch Thanh nhấp một ngụm trà, hỏi Lương Hạnh: “Em cảm thấy thế nào?"
Lương Hạnh nhìn thoáng qua nước trà trong chén, khẽ nói: "Nguội rồi, rót một chén khác là được."
Triệu Mịch Thanh cười và nói với Tống Nhiễm: “Long Đằng không nhất định phải ở Nam Thành, có lẽ sẽ ở những nơi khác.

Lúc đầu cô nói đúng.

Người làm ăn lớn coi tiền bạc như rác mà thôi.”
Tống Nhiễm không còn gì để nói, nhíu mày, trên tay là cốc nước màu trắng sứ.
“Nói đi, anh muốn thế nào?” Mặt Tống Nhiễm lạnh lùng, nhìn chằm chằm Triệu Mịch Thanh.
Trong lòng Lương Hạnh đã có lựa chọn, quả nhiên không vượt qua được trù tính của anh.
Triệu Mịch Thanh phất tay, anh Hoắc nhìn thấy vội đi tới.
"Gần đây tôi rất có hứng thú với các ngành công nghệ cao của nhà họ Tống.

Anh Hoắc là chuyên gia trong lĩnh vực này.

Không biết liệu tôi có may mắn học được vài thứ từ các người hay không."
Việc đầu tư vào các ngành công nghệ cao của nhà họ Tống là lớn nhất trong ngành, bao gồm máy móc thông minh, vật liệu công nghệ cao,...!đều dẫn đầu trong nước, máy móc càng tân tiến thì việc việc giữ bí mật của các thành quả nghiên cứu cũng vô cùng kín đáo, mà Triệu Mịch Thanh lại muốn kỹ thuật nòng cốt của bọn họ, không thể không nói là vô cùng hung hãn..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện