Trong mơ màng, cô đã mơ thấy một giấc mơ thảm khốc, diễn biến trong mơ không mạch lạc lắm, nhưng tâm trạng bị đè nén, tuột dốc, lại vô cùng thân thuộc, khiến người ta không kiềm được nước mắt.
Ngay sau đó, hốc mắt ươn ướt, cô bật khóc nức nở như một đứa trẻ, cảnh tượng u ám trong mơ khiến gương mặt cô hiện vẻ bồn chồn bất an.
Người đàn ông ngồi bên mép giường quan sát tất cả, ánh mắt thoáng vẻ tự trách, bất giác vươn tay nhẹ nhàng gạt đi lệ nơi khóe mắt cô.
Cảm quan nhạy cảm khiến cô giật mình mở mắt, đối mặt với đôi mắt âm u của người đàn ông, cảm giác tủi thân ngắn ngủi bị xua tan bởi sự thờ ơ bất chợt, cô gạt tay anh ra, quay mặt sang hướng khác.
“Lương Hạnh.” Anh mở hộp đồ ăn ở đầu giường ra, mùi thơm thức ăn ngào ngạt: “Ăn cơm nào, Lương Hạnh.”
Một lúc sau Lương Hạnh mới cất được giọng, ậm ừ đáp: “Cảm ơn.”
Chốc sau, cô lại nói thêm: “Lát nữa nhờ mẹ em đến là được, anh về trước đi.”
Triệu Mịch Thanh tựa như không nghe thấy, xúc cơm đến bên miệng cô: “Em không ăn xong, tôi sẽ không đi.”
Lương Hạnh cúi đầu, bĩu môi, cô không muốn ăn chút nào, thậm chí còn hơi buồn nôn, bất giác cô đẩy muỗng cơm ra, cau mày: “Em ăn không nổi.”
Bầu không khí chùng xuống, khung cảnh bế tắc bỗng nhiên bị cắt ngang bởi tiếng điện thoại rung, người đàn ông thuận tay đặt bát cơm xuống, liếc mắt lướt xem tin nhắn.
Dường như anh do dự một lát, ánh mắt càng u ám, Lương Hạnh phát giác ra gì đó, ánh mắt kiên định nhìn anh: “Anh đi làm việc của anh đi.”
Triệu Mịch Thanh đứng lên, ánh mắt Lương Hạnh nhìn theo anh, lúc này cô nhìn anh nhưng luôn có cảm giác nhìn không đủ, dường như cảm giác không chân thật trước khi ảo ảnh biến mất đang quấy nhiễu, cô tưởng rằng chốc nữa thôi sẽ không được gặp lại khuôn mặt tuấn tú này nữa.
Cô tưởng anh phải đi rồi, anh lại dừng bước, đột nhiên quay người dịu dàng hôn lên trán cô, năm ngón tay luồn qua tóc cô, thủ thỉ bên tai: “Ngoan nào, tôi dắt em đi giải tỏa.”
Lương Hạnh không giãy giụa, tùy anh mặc cho cô một chiếc áo khoác dày, rồi ôm cô lên xe lăn.
Trước khi ra khỏi phòng bệnh sẽ đi qua một chiếc gương sát đất, cô bất giác nhìn thấy một bóng dáng xanh xao phản chiếu trong đó, nhất thời hoảng loạn, cô duỗi tay bấu chặt mu bàn tay của Triệu Mịch Thanh.
“Sao thế?” Anh dừng lại, cúi người đợi cô lên tiếng.
Lương Hạnh ngây người nhìn một lúc, trông thấy cô gái trong gương đang mấp máy đôi môi trắng bệch, sau đó đôi mắt dần ảm đạm, khẽ lắc đầu: “Mịch Thanh, hiện giờ em không muốn ra ngoài.”
Thậm chí cô còn hơi ngờ ngợ, người bị sưng phù, hốc hác trong gương có phải là cô không.
Chầm chậm di chuyển tầm mắt lên trên, đối diện với dáng người cao lớn và khuôn mặt dịu dàng, sạch sẽ của người đàn ông sau lưng, cảm giác công kích mãnh liệt từ những gì thấy được khiến cô vô thức trốn tránh, cô xoay mặt đi: “Thôi, em vẫn muốn ngủ thêm chút nữa.”
Người đàn ông không nói gì, bỗng nhiên cất bước ra khỏi phòng, một chốc sau lại quay về, anh dựa vào cửa phòng, nở nụ cười hiền hòa: “Đoán xem tôi đi ra làm gì nào?”
Lương Hạnh cau mày, không đáp.
Anh đi hai ba bước đã đến trước mặt cô, cúi người, duỗi tay vén sợi tóc mái nơi khóe mắt, động tác nhẹ nhàng như không.
Lương Hạnh còn đang ngẩn ngơ đã thấy anh lấy từ sau lưng ra một chiếc khẩu trang, đeo lên cho cô.
Giọng nói đều đều, tựa như đang nhắc đến một chuyện nhỏ nhặt bình thường: “Tôi nhớ ra ngoài trời đang trở gió.”
Nói xong anh lại đứng dậy, vòng ra sau cô, đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh.
Lúc thang máy dừng ở tầng cao nhất của bệnh viện, Lương Hạnh từ từ mở mắt, cô hơi khó hiểu: “Không phải anh nói đi dạo sao?”
Người đàn ông bước đi bình tĩnh, đẩy xe lăn về trước, bóng hai người xuyên qua hành lang dài sáng trưng của bệnh viện, phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, một cảm xúc khó tả chầm chậm nở rộ.
“Tôi muốn dẫn em đi xem chỗ này.”
Giọng nói nhẹ nhàng và tiếng bước chân của anh vang bên tai, cuối cùng anh dừng lại trước cửa phòng màu trắng