Đứa bé trong lồng giữ ấm toàn thân tròn trịa, hồng hào, có vẻ nhỏ hơn đứa bé bình thường nhiều, Lương Hạnh cách một tấm kính, thấy đứa bé mơ màng vẫy bàn tay nhỏ nhắn, nhất thời trong lòng mềm nhũn.
“Sao con lại nhỏ như vậy?” Mắt cô ươn ướt, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên mặt kính, tựa như nhìn thôi thì không đủ, chỉ tiếc không thể ôm tụi nhỏ vào lòng, tự mình cảm nhận sự tồn tại của chúng.
Triệu Mịch Thanh vòng tay ôm lấy vai Lương Hạnh, cúi người thấy trong mắt cô tràn ngập dịu dàng, tay bất giác ôm cô chặt hơn, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn cô.
Lúc này anh mới cảm nhận được rõ ràng rằng mình đã làm ba rồi.
So với niềm hân hoan khi được làm ba, ý nghĩa sâu xa hơn của việc bảo vệ hai đứa nhỏ chính là anh đang bảo vệ trái tim của Lương Hạnh, giữ gìn sợi dây liên kết quan trọng nhất để duy trì mối quan hệ giữa hai người.
Đồng thời khi thấy khuôn mặt cô nước mắt đầm đìa, anh cũng nhận thức được sự tàn nhẫn của mình.
“Xin lỗi, Lương Hạnh.” Anh cụp mắt, hôn lên tóc mái trên trán cô, thủ thỉ: “Xin lỗi em.”
Sắc mặt Lương Hạnh cứng lại, ngón tay cũng thôi không lướt trên mặt kính nữa, tựa như suy tư gì đó, chốc sau, cô khép hờ mắt, vẻ mặt lạnh lùng: “Em muốn biết một số chuyện.”
Giọng điệu dịu dàng, nhưng trong mắt lại vô thức lóe lên vẻ hung ác tàn bạo, cô đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào anh: “Anh đã tra được một số chuyện em không biết, không phải sao?”
Trong mắt Triệu Mịch Thanh thoáng vẻ kinh ngạc, trầm ngâm một lát, cuối cùng anh nghiêm nghị gật đầu.
“Vậy quay về trước đã.” Cô khẽ giằng khỏi vòng ôm của anh, lúc cử động chân đã động đến vết mổ ở bụng, đau đớn đến nỗi cô bất giác giơ tay ôm lấy, động tác hơi khựng lại, cô không kiềm được xoay đầu nhìn hai đứa nhỏ lần nữa.
Triệu Mịch Thanh tiến đến, nắm chặt vai cô, ý muốn ôm cô lên, nhưng sau khi cô hoàn hồn thì đẩy anh ra, vẻ mặt lạnh nhạt: “Không cần đâu.”
Cô nghiến răng, bước chân xiêu vẹo.
Về đến phòng bệnh, trán đã đầm đìa mồ hôi, cô chầm chậm gạt đi, khẽ ra hiệu với nghiêm Minh đứng gần đó: “Anh cũng ngồi đi.”
Nghiêm Minh ưỡn thẳng lưng, không nhúc nhích.
Lương Hạnh cũng không miễn cưỡng, ánh mắt như có như không liếc sang Triệu Mịch Thanh: “Là Mục Điệp sao?”
Người đàn ông bình thản gật đầu, trong nháy mắt nghe thấy cái tên này, sắc mặt hơi sa sầm, đôi mắt sâu thẳm thoáng vẻ u ám.
“Anh ta không tránh khỏi liên quan đến sự cố thang máy, mục đích rất rõ ràng, đối đầu với em và ba.” Ngón tay càng bấu chặt hơn: “Tôi vốn muốn thương lượng trước với em về chuyện của con, nhưng tình hình lúc đó gấp gáp, khi đưa vào phòng phẫu thuật em đã hôn mê.”
Ngừng một lát, anh lại nói thêm: “Tai nạn liên tiếp gần đây khiến tình trạng của đứa nhỏ không ổn, lúc đưa vào phòng phẫu thuật, tụi nhỏ bị thiếu oxy trầm trọng, trước khi mổ không thể xác định tình hình cụ thể, kiên trì giành lấy mạng sống của đứa nhỏ cũng có thể nguy hiểm cho cơ thể người mẹ, lúc bác sĩ nói với anh như vậy, anh đã nghĩ sẽ từ bỏ tụi nhỏ.”
Anh rất thành thật, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, chỉ có trong ánh mắt thoáng vẻ đau thương, khóe môi Lương Hạnh run rẩy, hai người nhìn nhau, bầu không khí tĩnh lặng.
Lâu sau đó, cô chầm chậm thở dài, không hề có ý trách anh, mà cúi đầu cười khẽ: “Nếu là thế, em sẽ hận anh tới chết.”
Bỗng nhiên sực nhớ ra điều gì đó, cô ngước mắt xác nhận: “Mục Điệp đến lúc nào?”
“Lúc ra khỏi thang máy đã ở đó rồi.”
Lương Hạnh sáng tỏ, gật đầu: “Anh sợ cậu ta làm hại đứa nhỏ.”
Triệu Mịch Thanh không đáp, bỗng nhiên Nghiêm Minh ở sau cất tiếng: “Đúng là hôm đó, Mục Điệp đã từng đến xác nhận thai chết lưu, sau đó cậu ta còn đến phòng dưỡng nhi và phòng chăm sóc đặc biệt.”
Triệu Mịch Thanh dường như không hề bất ngờ, dáng vẻ lạnh nhạt, chầm chậm nhếch môi: “Không ngoài dự liệu.”
Nghe vậy, tay Lương Hạnh lại từ từ cuộn chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, mắt co rút: “Vì sao, vì sao cậu ta làm vậy?”
Ngoài cửa sổ, trời chạng vạng tối, đèn đường được thắp sáng, Triệu Mịch Thanh đứng dậy, chầm chậm bước đến bên cửa sổ, quan sát thành phố phồn hoa, thật lâu sau mới nhả ra một cái tên: “Mộc San.”
Người phụ nữ sững sờ, khớp tay buông lỏng, dường như đang nhớ lại gì đó, bỗng nhiên trong đầu chợt hiện