“Cô là hoa dại cỏ dại từ nơi nào chui ra, không thấy chúng tôi đang ăn cơm sao?” Tự cho rằng người trước mắt là mặt hàng mà người đàn ông trêu chọc ở hộp đêm không rõ tên nào đó tìm đến, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, nói chuyện cũng càng khó nghe.
Ánh mắt Triệu Mịch Thanh âm trầm, cảm thấy không nghe nổi nữa, muốn đứng dậy, không ngờ bả vai lại bị một sức nặng vững vàng ép xuống, vì vậy cơ thể cũng không đứng dậy như dự đoán.
Ngẩng đầu thì thấy một tay Lương Hạnh đè xuống bờ vai của anh, ánh mắt lại nhìn thẳng vào mắt Ngải Tuyết Man, khóe môi từ từ cong lên, dường như không hề bị chọc giận, trái lại còn cong môi cười: “Nếu như đoán không nhầm, cô đây đến xem mắt với ngài Cố nhỉ?”
Chậm rãi thu tay lại, ý cười nơi đáy mắt càng sau hơn: “Ngài Cố của chúng tôi một tháng xem mắt với hơn mười người, lại không có ai có thể ở chung với anh ấy trên mười ngày, mà tôi đã ở bên cạnh anh ấy bốn năm rồi, so ra, cô cảm thấy ai mới là hoa dại cỏ dại đây?”
Lời nói khiến sắc mặt Ngải Tuyết Man lúc xanh lúc trắng, không nhịn được nhìn về phía người đàn ông ở đối diện, lại phát hiện vậy mà anh ta vẫn trưng ra dáng vẻ ung dung nhàn nhã, thậm chí còn nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt yêu thích.
Trước giờ chưa từng phải chịu sỉ nhục như vậy, không chờ cô ta lên tiếng lần nữa, đã thấy người phụ nữ mở chiếc túi đeo sau lưng, hồi lâu sau móc ra một bình sữa, bên trong bình sữa đựng đầy sữa, nặng nề đập lên mặt bàn.
Cụp mắt dùng ánh mắt không thân thiện nhìn Triệu Mịch Thanh: “Chồng, xem mắt xong rồi, nên về nhà cho con bú thôi.
”
“Cho, cho con bú?” Lúc này hai mắt Ngải Tuyết Man như sắp lồi ra ngoài, một câu cũng không thốt ra được, trơ mắt nhìn người phụ nữ thu dọn túi trong tay, sải bước rời đi, mà ý cười trên khóe môi người đàn ông lại càng ngày càng rõ ràng, cầm bình sữa trên bàn, nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, sải bước đuổi theo.
Chờ người đi xa rồi, người phụ nữ ngồi ở vị trí của mình, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại, im lặng ngồi hết mười phút đồng hồ, lúc này lửa giận ngập trời mới bùng phát, cầm điện thoại di động bấm một dãy số, trong giọng nói xen đầy tủi nhục, gọi: “Ông nội…”
Triệu Mịch Thanh đi theo sau lưng Lương Hạnh ra ngoài, hai ba bước đã đuổi kịp, sau đó nắm lấy tay cô, đáy mắt nhuộm đầy cảm xúc cưng chiều, dường như vẫn đang nhớ lại chuyện mới xảy ra vừa rồi, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Chờ đến khi lên xe, hai người trong xe im lặng ngồi đợi một lát, không lâu sau Châu La La ưỡn bụng đi đến, mở cửa xe chui vào ghế sau.
“Tớ thấy người phụ nữ kia khóc rất đau lòng, như hoa lê rụng…” Sau khi vào trong xe thì thản nhiên đánh giá một câu, cũng không ngẩng đầu lên.
Triệu Mịch Thanh nín nhịn không cười, quay đầu nhìn sườn mặt Lương Hạnh: “Cố Thời đúng là chạy trời không khỏi nắng rồi.
”
Lương Hạnh nghe vậy, cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu hết, thở hổn hển mắng: “Đáng đời anh ta!”
Vẫn chưa hết giận, quay đầu trừng mắt lườm Triệu Mịch Thanh: “Anh đúng thật là vì anh em có thể không tiếc mạng sống, loại chuyện như xem mắt này mà anh cũng có thể giúp anh ta, anh không thấy ánh mắt người phụ nữ kia sắp dài đến tận người anh rồi à?”
Bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng, Châu La La ngửi thấy hơi thở đáng sợ thì lặng yên không một tiếng động mở cửa xe, chui xuống: “Tớ chợt nhớ ra tớ còn phải đi mua chút đồ, hai cậu đi trước đi…”
Nói xong, vụt đi như một làn khói, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Rõ ràng Lương Hạnh giận đến nổ phổi, quay đầu thấy Triệu Mịch Thanh vẫn là dáng vẻ cười như không cười, phảng phất như mới xảy ra chuyện gì buồn cười lắm, hai mắt nhìn chằm chằm cô.
Cô bị nhìn chằm chằm mà toàn thân run rẩy, cơn giận cũng không biết tiêu tan từ lúc nào, khi định lên tiếng thì điện thoại di động của người đàn ông vang lên.
Lấy ra liếc nhìn, không hề bất ngờ khi nhìn thấy tên của Cố Thời.
Ấn nút nhận máy, Lương Hạnh giơ tay qua ấn nút loa ngoài.
Ngay sau đó lập tức nghe thấy tiếng gào rú thảm thiết, tràn đầy tuyệt vọng của người đàn ông: “Triệu Mịch Thanh, mẹ nó anh đuổi người đi là được rồi, lại ở đó nói bậy nói bạ gì thế? Cái gì mà nuôi tình nhân bốn năm, lại còn ngay cả con cũng có rồi? Bây giờ ông cụ ép tôi ôm con về nhà đây, con đâu, anh sinh cho tôi một đứa đi!”
Người phụ nữ bị tiếng gào thét làm phiền mà nhíu mày, khi đang định trả lời thì nghe thấy người đàn ông bên cạnh từ tốn nói: “Cậu có thể đến Cô nhi viện nhận nuôi một đứa.
”
Sững sờ, quay đầu nhìn biểu cảm nghiêm tục của anh, vậy mà không hề có ý đùa giỡn gì trong đó.
Cố Thời tức muốn xỉu,