Người phụ nữ hít sâu một hơi: “Hôm nay tôi đi siêu thị mua thức ăn nhớ ra mợ chủ nói muốn chuẩn bị thêm hai bình sữa mang theo đến trường học, thế là đi lên tầng hai xem thử, sau khi lên tầng hai phát hiện hình như có một người phụ nữ luôn đi theo tôi, tôi nhớ đến lời mợ chủ nói nên cũng không mua gì nữa, lại đi xuống tầng một.
”
Lương Hạnh nghe vậy, đáy lòng chợt lạnh, sắc mặt cũng lập tức sầm lại, thốt ra hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó người phụ nữ kia ngăn tôi lại, nói trong nhà có trẻ sơ sinh cần uống sữa bột nhưng không biết mua loại nào mới tốt, muốn tôi xem giúp cô ta, nói rồi nhét một triệu năm trăm nghìn này vào trong tay của tôi, tôi bị cô ta kéo đi dạo một vòng, nói thì cũng thật giống như là muốn mua sữa bột, nhưng tôi thấy cô ta đang muốn lôi kéo tôi.
”
Dì nói xong thì xoa xoa tay, đưa một triệu năm trăm nghìn này ra: “Đây là tiền người phụ nữ kia cho tôi.
”
Lương Hạnh chậm rãi dựa người vào thành ghế, không để ý đến động tác trong tay bà ta, chỉ hỏi: “Dáng vẻ người phụ nữ kia như thế nào?”
Dì nhíu mày: “Khí chất vô cùng tốt, nhưng đeo một cái kính râm rất to, không thấy rõ ràng khuôn mặt thế nào, nhưng tôi thấy cô ta giống như người có tiền, cũng không giống như phụ nữ từng sinh con.
”
Lương Hạnh nghe xong, năm ngón tay vô thức cuộn chặt thành nắm đấm, móng tay cắm vào da thịt nhưng cũng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy máu nóng đang chảy khắp người.
Trong lòng mơ hồ xuất hiện một cái tên, khi nói chuyện âm thanh lạnh lẽo cứng rắn: “Có phải cô ta hỏi thăm dì là trong nhà có trẻ nhỏ, đúng không?”
Dì hơi sững sờ, lập tức gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà tôi cũng nói như mợ chủ dặn, không tiết lộ chuyện gì.
”
Lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn, ánh mắt vừa vặn đối diện với tiền bị nắm chặt trong tay dì, khóe môi cũng cong lên: “Tiền này là dì nên được, mua chút thực phẩm dinh dưỡng cho cháu trai đi.
”
Nói xong cầm sách trên bàn trà rồi đứng dậy, đi về phía phòng Bảo Bảo, khi đi đến cửa thì dừng bước, quay người căn dặn: “Sau này dì sẽ còn gặp cô ta, chú ý một chút là được rồi.
”
Dì vội vàng đáp lại một tiếng, thấy cô mở cửa phòng, sau khi tiến vào, cửa cũng từ từ khép lại.
——
Cuối tuần, Triệu Mịch Thanh đi Tấn Thành công tác, Lương Hạnh lười biếng ngồi ở nhà ôn bài, hai tiếng trôi qua, cảm thấy đầu óc như sắp trương lên.
Khép sách lại, tiện tay cầm điện thoại di động, sau khi mở ra thì thấy có tin nhắn gửi đến từ một tiếng trước, trong lòng hơi sững sờ, lập tức xốc chăn xuống giường, vừa đi ra khỏi phòng ngủ vừa nói với dì đang lau nhà: “Tôi ra ngoài một chuyến, không cần làm cơm trưa.
”
Không lâu sau ngoài sân vang lên tiếng động cơ, xe con lao nhanh cuốn đầy bụi bặm, dì vội vã đuổi theo, trong tay cầm một chiếc ô.
“Mợ chủ, thời tiết không tốt, mợ…”
Vội vàng đuổi theo, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng xe đang lao nhanh rời đi.
Hơn mười phút sau, xe con dừng lại trước cửa một tiệm trà, lúc này tiệm trà rất vắng vẻ, Lương Hạnh vừa vào cửa đã nhìn thấy bóng hình đang ngồi cạnh cửa sổ.
Mang theo vài phần quen thuộc trong trí nhớ, nhưng lại gầy gò hơn so với người trong trí nhớ.
Giày cao gót dẫm lên sàn nhà vang lên tiếng ‘cạch cạch’ khiến cho người đàn ông bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lương Hạnh không tự chủ dừng bước, tay Mục Điệp đang đưa ly trà lên cạnh môi cũng dừng lại.
Trong chớp mắt ấy, trong không khí đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác khác thường không nói rõ được.
Bình lặng mà bén nhọn.
Chậm rãi cong môi, tiếp tục đi đến bàn vuông ở cách đó không xa, cuối cùng ngồi xuống trước mặt người đàn ông, tiện tay đặt túi xuống, thấy anh ta cầm bình trà lên rót cho cô một ly.
“Lâu rồi không gặp.
”
Đầu ngón tay của cô khẽ chạm vào ly trà, cảm giác ấm áp từ từ truyền vào trong lòng bàn tay.
“Cũng chừng một tháng thôi.
”
Mục Điệp cười nhạt, bây giờ anh ta đã không thể cố gắng giả vờ trưng ra dáng vẻ cởi mở rực rỡ kia rồi, cả người quanh quẩn hơi thở lạnh lẽo vắng lặng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát vẻ hờ hững.
Lương Hạnh rủ mắt, hiểu rõ đây mới là Mục Điệp chân chính.
Nhớ lại trước kia, khóe môi không nhịn được nở một nụ cười yếu ớt, ngước mắt nhìn anh ta, ý muốn tìm một chút cảm xúc khác thường trong mắt anh ta.
“Tôi từng hẹn cậu hai lần, đều bị cậu tự chối, dù sao cũng từng là đồng nghiệp, tại sao phải trốn tránh tôi như vậy?” Giọng nói của cô chậm rãi dịu dàng, lại không mang theo độ ấm.
Giữa chân mày không thể kiềm chế khẽ toát ra vẻ ác độc, lại phát hiện người đàn ông vẫn cứ cong môi đối mặt với cô, không mảy may bộc lộ chút sơ hở nào.
“Gầy đây chuyện trong công ty quả thật rất bận rộn, chẳng phải vừa rảnh rỗi tôi đã đến nhận lỗi với chị rồi sao.
”
Nói xong thở dài một hơi, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn, dựa người vào thành ghế, nhún nhún vai.
Lương Hạnh thu lại ánh mắt, nâng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm, vị trà đắng chát đột nhiên trôi xuống cổ họng khiến cô hơi nhíu mày.
Đặt ly trà xuống: “Tôi đã nghe nói rồi, gần đây tin tức liên quan đến việc cậu bán thông tin nội bộ của công ty cũng đã truyền khắp Nam Thành.
”
Người đàn ông cười tự giễu, dường như cũng không để ý cho lắm.
Lương Hạnh lại giữ nguyên vẻ mặt