Trên bàn ăn, Triệu Mịch Thanh nhìn vài món ăn lẻ tẻ với vẻ mặt nghiêm túc.
Ngược lại Lương Hạnh lại như không có gì, ăn rất hào hứng.
“Không đủ, anh sẽ ra ngoài mua thêm.” Anh ngồi thẳng lưng, nói xong liền toan đứng lên ra ngoài thì bị Lương Hạnh giơ tay kéo lại.
Cô cười tươi rồi: “Thế này rất tốt.”
Triệu Mịch Thanh nhìn cô ăn, bất giác cong môi: “Ăn xong chúng ta xuống dưới lầu đi bộ nhé.”
Ăn uống xong xuôi, Lương Hạnh chủ động chịu trách nhiệm rửa bát.
Triệu Mịch Thanh về phòng giải quyết hai email, lúc đi ra đứng ở cửa chuẩn bị áo khoác.
Lúc này nghe thấy tiếng rung rù rù trong túi, liền nói với Lương Hạnh đang cởi tạp dề: “Em có điện thoại.”
Lương Hạnh vẩy vẩy tay rồi lau lên khăn: “Ai vậy?”
Anh thuận tay cầm điện thoại lên nhìn, nhẹ nhàng nói ra một chữ: “Cung.”
Tên này giống như tên của đàn ông.
Anh đưa điện thoại trong tay liếc nhìn Lương Hạnh đang đi ra, thấy cô nhanh chóng nhận máy trả lời.
Triệu Mịch Thanh không nghe rõ âm thanh trong điện thoại, chỉ nghe Lương Hạnh ừ hai tiếng rồi tắt máy.
Vẻ mặt bối rối nói: “Em có chút việc, không đi dạo với anh được.”
Cô lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, nhìn thấy sắc mặc Triệu Mịch Thanh bỗng chốc u ám đi.
Cô chưa kịp mở miệng giải thích thì điện thoại lại rung lên lần nữa.
Sắc mặt anh hơi cứng lại, lấy điện thoại từ trong túi quần tây.
Nhìn thấy tên người gọi trên màn hình thì lập tức nghe máy.
Lúc nghe điện thoại anh vẫn luôn im lặng.
Nghe người bên kia nói xong, anh tắt máy rồi nhìn Lương Hạnh: “Em đi đâu? Anh đưa em qua đó trước.
Lương Hạnh ổn định lại tâm trạng, nhìn rõ trên mặt cô ta có vài vết đen mờ mờ bị lớp trang điểm che bớt nên không còn rõ nét.
“Vậy cô và...” Cô dừng lại, hít một hơi thật dài: “Và con gái cô trang điểm thế này để làm gì? Còn tới mức phải tới đồn cảnh sát?”
Nhắc đến đây, Cung