Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Dòng Dõi Nhà Họ Tề


trước sau



Thấy tình hình sắp không khống chế được, mấy người cảnh sát vốn quen nhìn mấy cuộc tranh cãi ồn ào cũng phải đi tới ngăn lại: “Lời khai đã ghi rõ rồi, là do hiểu nhầm.

Đề nghị anh chị tự thương lượng phương án giải quyết.”
Lương Hạnh nhìn tình hình cũng muốn hòa giải, học theo bé mèo kéo kéo cái đuôi mèo của Cung Kì lại: “Bọn họ nói đúng đấy, hơn nữa Cố Thời còn là bạn tốt của Triệu Mịch Thanh.

Coi như cô giữ thể diện cho tôi được không, không đánh không quen biết mà.”
“Gì, quen biết à?” Cung Kì nghe vậy thì bĩu môi cười, chốc lát nụ cười bỗng lạnh đi: “Quen biết cũng không được, con người tôi không khoan nhượng.”
Triệu Mịch Thanh khẽ ho hai tiếng, quay đầu nhìn Cố Thời với ánh mặt đầy ẩn ý.

Cố Thời nhíu mày, đưa ra thỏa hiệp: “Thế này đi, tôi sẽ trả hết chi phí thuốc thang và dưỡng thương cho vết thương của cô và đứa nhỏ.

Vết thương của tôi tôi sẽ tự giải quyết, coi như mình xui xẻo bị ngã, cô thấy sao?”
Thấy Cung Kì không trả lời, Triệu Mịch Thanh chuyển ánh nhìn về bé mèo bên cạnh cô ta, cong môi mỉm cười: “Hay là hỏi ý bé con, dù sao cô cũng nói hôm nay là ngày con bé được nhận nuôi.

Lãng phí thời gian vào những chuyện không vui thế này, con bé chưa chắc đã muốn đâu.”
Triệu Mịch Thanh chưa nói hết, Cung Kì đã theo lời anh dời ánh nhìn xuống, vừa nhìn nhau với bé con bên cạnh đã thấy nó nắm chặt áo mình, lúng túng lắc lắc đầu.
“Được, cứ làm vậy đi.” Cung Kì đáp lại một tiếng rất kiêu ngạo: “Nhưng chi phí cũng không quan trọng.

Nếu anh thật sự có lòng thì đóng góp nhiều hơn cho mấy tổ chức phúc lợi xã hội, hoặc học tập tôi, nhận nuôi một đứa trẻ cũng được.”
Cô ta nói xong, nắm tay bé mèo, từ từ rời đi với dáng vẻ kiêu ngạo.
Lương Hạnh mím môi.

Đợi đến lúc cô ta đi xa mới nghe thấy tiếng thở phì phì như máy lạnh phả hơi của Cố Thời.
Triệu Mịch Thanh nhìn xuống, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên nhắc nhở: “Cố Thời, lẽ nào cậu định cứ sống bệ rạc tiếp như thế này mãi à?”
Mùi rượu phảng phất trên người anh ta khiến Triệu Mịch Thanh cao mày.

“Ngày Tề Uyên gặp Cố Thời để nói rõ mọi chuyện, cậu ấy cũng đã cầu xin bà cụ.

Nhưng bà ấy dùng gậy đuổi cậu

ấy ra ngoài, sau đó tức đến nỗi phải nhập viện, nói chết cũng không đồng ý.” Triệu Mịch Thanh im lặng lái xe, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, như đang nói một chuyện vặt vãnh không đáng kể.
Ánh mắt anh bỗng dịu lại mấy phần: “Nếu mấy năm trước, những chuyện phiền phức kia của cậu ấy chưa nhiều đến vậy.

Nhà họ Tề vẫn còn một cô chị có thể giữ thể diện cho gia đình, có lẽ mọi chuyện sẽ không như bây giờ.”
Lòng Lương Hạnh không khỏi run lên, dù sao nhà họ Tề thành ra như tình cảnh hôm nay có liên quan tới cô.
Cô cũng từng gặp bà cụ Tề kia, có thể thấy được bà ấy là một người ngạo mạn.

Nhưng không đoán được nhà họ Tề sớm đã không còn ai, bà ấy vẫn chống giữ lấy cái gọi là gia tộc dòng dõi.
“Thế Tề Uyên giờ ở Kinh Đô làm gì?” Lương Hạnh định thần, trong đầu đột nhiên nhớ đến cô gái thẳng tính, lúc trước bị chị lợi dụng liều lĩnh chạy tới trước cửa nhà cô mắng chửi.
Cô vẫn không biết quan hệ giữa Tề Uyên và Thượng Điền là thế nào.

Nếu biết rồi e rằng cũng không thể bình tĩnh như vậy được.
Cổ họng Triệu Mịch Thanh khô khốc, cuối cùng xe cũng rẽ vào khu chung cư.

Vừa từ từ giảm tốc độ xe lại trong khung cảnh mờ mịt, vừa thản nhiên đáp lại: “Không biết, có vài chuyện cô ấy phải tự hiểu rõ mới được.


Người khác không thể can thiệp vào.”
Lương Hạnh hiểu rõ ý trong lời anh nhưng không hỏi thêm.

Lúc xe gần dừng lại cô cũng tháo dây an toàn ra.

Sau khi xuống xe, cô chỉ vào hồ nhân tạo bên cạnh khu chung cư: “Anh muốn đi bộ chút không?”
Sau đó, hai người men theo con đường rải đá cuội bên hồ đi về phía trước.

Lương Hạnh dựa vào vai Triệu Mịch Thanh, hồi tưởng lại rất nhiều chuyện.

Cô bỗng dưng thở dài: “Mịch Thanh, so ra chúng ta vẫn còn may mắn.”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện