Vào đêm giao thừa, Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh đến bệnh viện đón mẹ Lương về nhà.
Trên đường nhận được một cuộc gọi giao hàng đặc biệt, sau khi trở về thì nhìn thấy một cái vali rất lớn đặt ở cửa, nhân viên giao hàng tươi cười chào hỏi: "Ai là cô Lương Hạnh vậy?"
Lương Hạnh tỏ vẻ khó hiểu, cầm lấy biên lai, nhìn thấy trên danh sách người gửi chỉ vỏn vẹn có một chữ "Tống", liền hiểu ra và nhìn Triệu Mịch Thanh.
Sau đó, cô nhận lấy gói hàng lớn kia vào nhà, mở ra mới biết là một chiếc giường cho trẻ sơ sinh.
Hình dáng cỗ xe ngựa bí ngô mơ mộng rất khác so với những chiếc giường trẻ sơ sinh thông thường.
Lương Hạnh tiện tay lên mạng tra thử, không khỏi bị sốc trước mức giá của nó.
Giá cả của giường trẻ sơ sinh hình dáng cỗ xe ngựa nhãn hiệu Cinderella quả thực không rẻ.
Ngoài ngạc nhiên là sự lo lắng, Tống Nhiễm dạo này liên tục lấy lòng họ, ít nhiều khiến người ta có chút bất an.
Nhưng Triệu Mịch Thanh lại tỏ ra quá đỗi bình tĩnh: "Có qua có lại mới toại lòng nhau, tìm cơ hội trả lại là được."
Nhân tiện anh đem chỗ thức ăn đã mua vào bếp, không khỏi quay đầu lại nhận xét: "Rất hợp với bé Khê nhà chúng ta."
Lương Hạnh nghe vậy nhìn lại, so ra đúng là khiến người ta vui lòng, cô lắc đầu mím môi cười, quay đầu hỏi An Khê đang đùa giỡn với anh trai trên ghế sô pha: "An Khê, con có thích không?"
Sau đó, cô vào bếp thay cho Triệu Mịch Thanh, để anh đi thay giường, mình thì miễn cưỡng chuẩn bị nấu một bữa tối giao thừa cũng coi như là phong phú.
Gia đình chỉ đơn giản là ăn uống, khung cảnh này khác hẳn những năm trước.
Hai bé con mặc quần áo mới nô đùa, mẹ Lương ngồi trên xe lăn vừa ăn cơm vừa nhìn chúng, bất chợt lau nước mắt.
Đây là cái Tết đầu tiên ba Lương không có ở bên.
Hồi sáng sớm, Lương Hạnh đã lái xe chở mẹ Lương đến mộ thăm ông, bà ngồi ở đó vịn tay lên tấm bia mộ, khóc sướt mướt như đứa trẻ.
Sau cả ngày, tâm trạng của mẹ Lương không được tốt lắm, tuy rằng gắng gượng cười trò chuyện với Lương Hạnh, nhưng giọng nói luôn trống rỗng, như không có linh hồn.
Mở cửa đi vào, đập vào mắt