Theo Cung Kì, hai từ cãi nhau không khỏi có vẻ quan hệ giữa hai người quá thân thiết.
Hơn nữa, con người cô ta chưa bao giờ tự tìm phiền phức cho mình.
Những người có quan điểm và lập trường khác nhau thì dứt khoát không qua lại.
Chuyện cãi nhau, ngoài với anh trai không chịu thua kém trong nhà ra, quả thực hiếm khi xảy ra với cô ta.
Vì vậy, lập tức phản bác lại: "Không tranh cao thấp với kẻ ngu ngốc, nhưng luôn mất thời gian để phân biệt kẻ ngu ngốc.
Tôi không nghĩ rằng đây có thể được định nghĩa là cãi nhau."
Cô ta vừa dứt lời, bé Mèo đi theo bên cạnh liền ấp úng phản bác lại: "Thật ra chính là cãi nhau."
Giọng nói mềm dẻo từ bên dưới truyền đến, Cung Kì không khỏi dừng bước chân vội vã của mình, cúi đầu liếc nhìn cô bé, trong mắt đầy vẻ uy hiếp: "Con nói cái gì?"
Cô bé lập tức mím môi, ngoan ngoãn chớp chớp mắt, không nói nữa.
Trong khoảng thời gian dừng lại ngắn ngủi này, người đàn ông đằng sau đã đuổi theo ra từ trung tâm mua sắm, nắm lấy cánh tay cô ta: "Chúng ta nói chuyện một chút đi."
Đôi mắt anh ta đỏ như máu, đến giọng nói cũng ong ong, mang theo âm mũi dày đặc.
Cung Kì vừa nhìn thấy dáng vẻ sa sút tinh thần của anh ta thì phát cáu mà trước giờ chưa từng có, tháo bỏ tay anh ta ra, kéo bé Mèo gia tăng nhịp bước: "Anh Cố, anh muốn tự mình ăn năn, sống trong quá khứ, đó là chuyện cá nhân anh.
Giữa chúng ta đã không còn gì đáng để nói."
Cô ta không chút do dự, bước chân vô cùng kiên quyết.
Cố Thời lại đuổi theo, kìm chế cảm xúc vào trong mắt, đưa tay ngăn cô ta lại: "Tôi chỉ hỏi cô một câu, những lời cô vừa nói có phải là thật không?"
Nhìn thấy anh ta như vậy, Cung Kì dừng lại một lúc cười khinh thường, hai tay khoanh trước ngực vẻ mặt giễu cợt, nhìn từ trên xuống dưới hỏi ngược lại: "Anh cảm thấy thế nào?"
Cánh tay buông thõng xuống, giống như cuối cùng đã hiểu rõ hiện thực, ánh mắt cũng theo đó rơi xuống đất, anh ta mới uể oải nói: "Cô đi đi."
Cung Kì hừ nhẹ, hất cằm tỏ vẻ kiêu ngạo, giọng mỉa mai: "Tôi đi rồi có phải anh sẽ lại tới quán bar để uống rượu, mặc sức lôi một cô em không rõ lai lịch từ trong điện thoại ra ngủ chung, để trút nỗi phiền muộn trong đầu