Lương Hạnh lại giật mình, ôm ngực lườm cậu ta: "Cậu đi không phát ra tiếng à?"
Nếu cô có bệnh tim thì đêm nay nhất định đã sợ chết rồi.
"Hì hì...!Đây là chiến lợi phẩm của em." Cậu ta cười đắc ý, đưa chồng danh thiếp trong tay cho cô.
Truyện mới cập nhật
Lương Hạnh ngẩn ra, cầm danh thiếp cậu ta đưa nhìn một chút, hơi bất ngờ: "Nhiều vậy sao? Đều là do cậu tự lấy được hả?"
Chỗ này phải có ít nhất ba mươi cái.
Còn có mấy cái phó tổng, sao thằng nhóc này làm được?
"Ừm, tuyệt đối không vượt quá thời gian cho phép, lúc nãy em thấy chị và tổng giám đốc Thượng nói chuyện vui vẻ quá nên không dám tới quấy rầy." Mục Điệp cầm cốc nước trái cây trước mặt cô lên uống.
Lương Hạnh hơi nghiêng đầu, nhìn bộ dạng sắp vểnh đuôi lên trời của cậu ta, bỗng nhiên nheo mắt lại hỏi: "Không phải cậu...!Bán đứng nhan sắc đấy chứ?"
"Phụt!"
Mục Điệp suýt nữa thì sặc nước trái cây, cậu ta nhìn cô với vẻ kì lạ, sau đó chỉ ra bên ngoài: "Vậy chắc ở đây nhiều gay lắm."
"..."
Lương Hạnh nhìn xung quanh, khóe miệng giật giật, nghẹt thở.
Nhìn cả hội trường, đúng thật là không có bao nhiêu phụ nữ.
"Hơn nữa, vẻ ngoài là ba mẹ cho, cũng là thực lực của em, chị không thể kì thị được." Cậu ta bất mãn cường điệu.
Lương Hạnh không còn sức than thở nữa, chỉ có thể trả lại hết danh thiếp cho cậu ta, nghiêm túc sờ đầu cậu ta, nói: "Quả nhiên không khiến tôi thất vọng, giỏi quá, trở về tôi sẽ tiến cử cậu với tổng giám đốc Quý."
"Vậy còn chị?" Cậu ta khiêu khích nhìn cô: "Chị nói chuyện với đại lão lâu như vậy, có thu hoạch gì không?"
Lương Hạnh dương dương đắc ý nhướng mày, sau đó cười xấu xa, quơ tờ giấy ăn trước mặt cậu ta: "Cậu nói xem? Cậu cho rằng tôi lên chức quản lý thế nào?"
"Nhưng...!Chị, hình như...!Chữ bị nhòe rồi." Mục Điệp nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay cô, do dự nhắc nhở.
Lương Hạnh biến sắc, lập tức cúi đầu xem.
Tờ giấy ăn chẳng biết dính nước từ bao giờ, dãy số vốn không quá rõ ràng đều nhòe hết, mấy số ở giữa thì biến mất luôn.
"Cái gì!"
Lương Hạnh lập tức rơi từ trạng thái vui vẻ xuống hầm băng, giận dữ nhìn vũng nước đọng trên bàn, rất muốn mắng chửi người.
Công sức cả buổi của cô bị nhúng nước hết rồi.
Mục Điệp nhìn sắc mặt hằm hằm của cô, sợ hãi nuốt nước miếng, cẩn thận đề nghị: "Hay là...!Chị đi hỏi lại anh ta đi."
"Tôi có mặt mũi đó sao?" Người ta đã hạ mình viết một lần, cô lại chạy đến muốn người ta cho lại lần nữa, ngộ nhỡ anh ta không cho không phải là mất mặt sao.
Buồn bực một lát, cô thở dài một hơi, nói: "Quên đi, dù sao tối nay cũng không phải là không có thu hoạch, tổng giám đốc Thượng còn nhiều thời gian, mong là lần sau gặp lại anh ta vẫn nhớ tôi."
Mục Điệp cười nịnh nọt: "Chị xinh thế này, nhất định anh ta sẽ nhớ."
Lương Hạnh lập tức liếc cậu ta một cái.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, sắc trời vẫn còn sớm, có điều, thấy còn nửa tiếng nữa là tan làm, cô cũng không có ý định về lại công ty nữa.
Cô đứng ở cửa khách sạn, quay sang nói với Mục Điệp: "Khổ cho cậu rồi, hôm nay có thể tan làm sớm một chút, cậu không cần phải theo tôi nữa."
"Vậy chị đi đâu?"
"Đương nhiên tôi cũng về nhà rồi."
Mục Điệp nhìn đồng hồ, cười nói: "Không phải chị có xe sao? Vội thế làm gì? Hay là em mời chị ăn cơm nhé?"
"Cậu chắc là mời tôi chứ không phải bảo tôi thanh toán chứ?" Lương Hạnh nghi ngờ.
Mục Điệp bất đắc dĩ: "Giám đốc Lương, chị không thể cho em một cơ hội để hối lộ chị à?"
Lương Hạnh sờ cằm, giả vờ do dự: "Nếu cậu không bày ra bộ dạng em trai đáng thương, tôi có thể suy nghĩ một chút, còn không thì lương tâm của tôi sẽ cảm thấy bất an lắm."
"Thì ra chị có lương tâm hả." Cậu ta ngạc nhiên.
"..."
Lái xe đến một nhà hàng gần đó, hai người tùy tiện tìm một chỗ trống trong đại sảnh ngồi xuống.
Mục Điệp nhìn nhà hàng đối diện qua cửa