Lương Hạnh lập tức không còn cảm thấy kì lạ nữa: "À, thì ra là nhớ mãi không quên, không ngờ cậu lại si tình thế."
Mục Điệp, ánh mắt trong suốt: "Không phải, đó là chuyện lúc em mười mấy tuổi, giờ em hoàn toàn không nhớ cô ấy trông như thế nào nữa rồi."
"..."
Lương Hạnh có chút lúng túng.
Thì ra anh chàng trước mặt cô là một cậu trai ngây thơ còn zin, xem ra sau này không thể tùy tiện trêu chọc cậu ta nữa.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên cứu vớt cô khỏi tình huống xấu hổ, Lương Hạnh biết ơn vô cùng, cầm đũa lên nói: "Ăn thôi!"
Chờ đồ ăn được mang lên hết, Mục Điệp nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn một lúc lâu, sau đó ngơ ngác hỏi phục vụ: "Hết rồi sao?"
"Tiên sinh, tất cả những món ngài gọi đã được mang lên hết rồi ạ."
"A, được, tôi biết rồi."
Phục vụ đi khỏi, cậu ta nhìn cô gái đang chuyên tâm ăn uống trước mặt, dở khóc dở cười: "Chị Hạnh, em nói em mời khách, chị cũng không cần phải tiết kiệm như thế cho em đâu.
Chị làm vậy khiến em rất mất mặt..."
Cả bàn toàn đồ ăn chay, chỉ có duy nhất một món mặn là rau xàu thịt.
Không phải cô sợ cậu ta không mời nổi chứ?
Lương Hạnh không ngẩng đầu, nói: "Không phải tôi đã nói với cậu là tôi thích thanh đam sao? Hơn nữa, ai bảo cậu nói tôi béo, giờ tôi muốn giảm béo.
Ăn cơm đi! Nói thêm câu nữa là tôi không ăn nữa đâu."
Mục Điệp bất đắc dĩ, đành phải thôi.
Sau khi ăn xong, sắc trời đã tối hẳn.
Mục Điệp rời khỏi rồi, Lương Hạnh cũng không vội về nhà mà đi dạo gần đó.
Trung tâm thành phố rất nhiều đèn, cũng rất náo nhiệt.
Lương Hạnh cảm giác lâu rồi không thả lỏng một mình như vậy, bước trên vỉa hè, đi lung tung không có mục đích.
Trước khi ly hôn, cô luôn ao ước được thế này với Triệu Mịch Thanh, dù chỉ đi cạnh nhau thôi cũng được.
Nhưng mỗi lần gặp gỡ, ngoài chợ rau và siêu thị thì hai người chẳng đi đâu cả, hơn nữa vì anh không có thời gian nên đi rất vội vã, thậm chí còn không xuống xe.
Bây giờ nghĩ lại đúng là buồn cười, trước đây tại sao cô lại có thể kiên trì lâu vậy?
Mang theo cảm giác mất mát, cô lỡ đãng đi một lúc thì bị kéo lại bởi tiếng rung điện thoại.
"Alo, Lâm."
"Dao, cậu đang ở đâu thế?" Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói mệt mỏi của một cô gái.
"Mình đang ở ngoài."
"Có bận không?"
"Không bận, sao vậy?" Lương Hạnh dừng bước.
"Mình vừa tan làm, cậu ở đâu, mình đến tìm cậu."
Lương Hạnh nhìn chung quanh, nói: "Cũng được, nhưng mình cảm thấy cậu rất mệt, không về nghỉ sao?"
"Không được, tìm cậu có chút việc, gặp mặt rồi nói tiếp."
"A, được."
Châu La La vội vã nói xong liền cúp điện thoại.
Lương Hạnh có chút lo lắng, dùng Wechat gửi định vị sang cho cô ấy, sau đó vào quán cà phê bên cạnh.
Nửa tiếng sau, một cô gái trang điểm xinh đẹp nhưng vẻ mặt mệt mỏi đẩy cửa thủy tinh bước vào.
"Ăn cơm chưa?" Lương Hạnh đứng lên.
"Chưa, mình cũng không muốn ăn." Cô ấy cởi áo khoác ngồi xuống, đột nhiên như mất hết sức lực, cả người mềm nhũn ngồi trên ghế.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Châu La La, bạn cùng phòng của cô thời đại học, bây giờ là bạn thân.
Cô ấy ra ngoài làm việc mấy năm, tự mình cố gắng đứng vững ở Nam Thành, còn tự mua được một căn nhà, đón cha mẹ về ở.
Trước giờ cô luôn quyết đoán và cẩn thận trong công việc, lý trí luôn chiếm thế thượng phong, thái độ làm người khôn khéo, rõ ràng nhưng không cầu kì.
Lương Hạnh rất ít khi nhìn thấy bộ dạng này của cô, có vẻ là vì có chuyện gì đó gấp.
Cô ấy im lặng mấy giây, sau đó gọi phục vụ lại: "Có rượu không?"
"..."
Đây là quán cà phê, lấy đâu ra rượu?
Lương Hạnh nói giúp cô ấy: "Một cốc nước trái cây, hai món điểm tâm ngọt bất kì, cảm ơn."
"Được, xin chờ một chút."
Châu La La u oán nhìn cô, lẩm bẩm: "Tớ muốn uống rượu."
Lương Hạnh nhìn cô