CHƯƠNG 576
Lương Hạnh khẽ liếc qua phía này, thấy động tác giơ bảng của Thượng Điền dứt khoát không chút chần chừ, hiển nhiên là không có ý định dễ dàng từ bỏ, cô bèn giơ tay lên cản Triệu Mịch Thanh: “Bỏ đi, Thượng Điền có lòng muốn cạnh tranh với anh, một cái quạt mà thôi, không đáng.”
Triệu Mịch Thanh đương nhiên cũng nhìn ra được.
Anh lại duy trì thêm vài vòng nữa, thấy giá đã được nâng lên đến một tỉ hai, anh nhếch miệng cười: “Nghe theo em vậy.”
Lời nói thì rất dễ nghe, nói là nghe theo Lương Hạnh nhưng vẫn cố chấp giơ bảng thêm vài vòng nữa, thấy Lương Hạnh lo lắng, anh nâng giá đến một tỉ rưỡi rồi mới từ bỏ.
Sau đó nhếch miệng cười như không cười, lạnh nhạt đánh giá: “Xem ra việc làm ăn bên Ý của anh ta kiếm được không ít.”
Rồi lại cúi đầu nhìn Lương Hạnh với ánh mắt như có lỗi: “Chồng em phải cố gắng rồi.”
Lương Hạnh ngẩng đầu lên nhìn anh, cảm thấy ánh mắt cong cong của người đàn ông này giống như chứa đầy những vì sao, khiến cô bất giác muốn chìm sâu vào trong đó: “Cố gắng hay không thì anh vẫn luôn là người tốt nhất.”
Hai người không quan tâm đến bầu không khí vừa mới được thả lỏng xung quanh, chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình, say sưa nhìn nhau.
Vậy nên cũng không chú ý đến giây phút cuối cùng khi MC vừa gõ búa đếm ngược, một giọng nữ cao vang lên ở hàng ghế khách mời cuối cùng, báo giá mười tám tỉ.
Toàn hội trường đều ngỡ ngàng, lần lượt nhìn về phía đó.
Lúc này người đứng lên đón nhận ánh mắt của mọi người không phải ai khác, chính là trợ lý của Tống Nhiễm, sắc mặt cô ta bình tĩnh ung dung, sau đó cô ta lại ngồi xuống, trao đổi ánh mắt với người phụ nữ ngồi cạnh.
Bắt đầu có người lần lượt bàn luận, ánh mắt Thượng Điền trầm xuống, cho dù không nghe thấy tiếng “cô Tống” trong miệng những người xung quanh cũng có thể đoán ra được người không màng giá cả để chống đối lại anh ta là ai.
Ánh mắt anh ta trở nên vô cùng u ám, đang định đứng dậy thì bị Tề Uyên
Im lặng một lúc, cuối cùng anh ta mới lặng lẽ thở ra một hơi, nhếch miệng cười nhạt: “Được.”
Cuối cùng, chiếc quạt này đã được Tống Nhiễm mua lại với giá mười tám tỉ, so với việc Thượng Điền bỏ ra dăm ba tỉ mua bảy tám món mà nói, cô mới thật sự là người nổi bật nhất.
Trước khi buổi đấu giá kết thúc, có một thời gian ngắn để nghỉ giải lao, liên tục có người muốn nhân cơ hội này bắt chuyện một vài câu với Tống Nhiễm, nhưng đều bị cô ta từ chối bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó những chuyện còn lại đều do trợ lý bên cạnh ứng phó.
Tống Nhiễm trở về khu rượu nước, đứng trước một quầy bar trong đó gọi Lương Hạnh lại.
Triệu Mịch Thanh đi xã giao, Lương Hạnh cũng chỉ còn lại một mình, thấy Tống Nhiễm, sắc mặt của cô tỏ vẻ nghi hoặc nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, mỉm cười dịu dàng với cô ta, lấy một ly rượu hoa quả từ bên cạnh bước đến: “Uống cái này không? Vị không tệ đâu.”
Tống Nhiễm nhận lấy ly rượu, khẽ mím môi nhấp một ngụm rồi gật đầu bày tỏ sự tán đồng: “Không tệ.”
Sau đó cô ta đặt ly rượu xuống, nhìn ánh mắt lóe sáng nhưng lại do dự của đối phương, cô ta chợt mỉm cười: “Có biết thứ tôi không cần nhất là gì không?”
Lương Hạnh hơi ngơ ra vì câu hỏi khiến cô không kịp trở tay này, sau đó cô không khỏi nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra ở buổi đấu giá, bèn cười, nói đùa: “Chắc là tiền nhỉ.”
“Tôi không thiếu tiền, nhưng cũng cần chúng.” Tống Nhiễm lắc đầu phủ nhận, ánh mắt chợt xuất hiện vẻ lạnh giá nhưng không rõ ràng, cô ta nhìn thẳng vào Lương Hạnh: “Thứ tôi không cần nhất chính là ánh mắt tràn ngập sự đồng tình của cô ban nãy.”