CHƯƠNG 577
Lời này khiến Lương Hạnh chợt thất thần một giây, lúc hiểu ra thì cô liền thu lại ánh mắt, thừa nhận sự thất lễ của mình: “Xin lỗi.”
“Cô có suy nghĩ này cũng không lạ, vì cô có sự che chở của Triệu Mịch Thanh, nhưng tài nguyên và sức mạnh phía sau tôi cũng đủ để tôi sống tốt hơn bất cứ ai, nên người có tư cách đồng tình với tôi, ít nhất đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.”
Vẻ mặt cô ta lười biếng, tùy ý, nói xong thì ra hiệu cho trợ lý phía sau bước tới, đưa chiếc hộp gỗ dày nặng có cảm giác của năm tháng đến trước mặt Lương Hạnh.
“Tặng cô đó.” Cô ta nhìn qua: “Tôi không có hứng thú với mấy thứ đồ này.”
Nói xong cũng không ở lại thêm giây phút nào, cất bước rời đi, để lại Lương Hạnh ngơ ngác ở đó một lúc lâu, cô mở chiếc hộp gỗ kia ra, đập vào mắt chính là chiếc quạt vừa mới được đấu giá ban nãy.
Ngày hôm sau, trước khi từ thành phố T trở về Nam Thành, Lương Hạnh đã đọc được tin tức hàng đầu trên điện thoại: “Cô cả nhà họ Tống ở Kinh Đô ra tay bất phàm, bỏ ra mười tám tỉ chỉ vì một chiếc quạt giấy gỗ Tử Đàn”.
Mở nội dung ra, đa số đều là những lời cảm thán và kích động được lặp đi lặp lại, điều khiến Lương Hạnh có chút hứng thú chính là thông báo công khai về con số quyên tặng của Tống Nhiễm trong mười năm nay.
Chứng minh mười tám tỉ nhỏ bé này đối với cô ta mà nói không đáng để nhắc đến.
Giống như tối hôm qua, sau khi Lương Hạnh đuổi theo, Tống Nhiễm tỏ vẻ không hề quan tâm nói một câu: “Dù sao cũng đều sẽ đem tặng”.
Cô có chút xúc động, dùng điện thoại chọc chọc vào vai Triệu Mịch Thanh ngồi bên cạnh, giơ điện thoại qua: “Anh nói xem, trên thế giới này có mấy người như cô Tống?”
Triệu Mịch Thanh cầm lấy điện thoại, nhìn lướt qua, lúc trả lại cô chỉ cười nhạt nói một câu: “Trên thế giới này cũng chỉ có một Lương Hạnh mà thôi.”
Lương
Triệu Mịch Thanh đương nhiên hiểu rõ ý trong lời nói của cô, chỉ là mọi chuyện liên quan đến Tống Nhiễm và Thượng Điền, anh là người ngoài, không tiện đánh giá quá nhiều.
Nhưng anh tin rằng, sức ảnh hưởng do gia đình đem đến đã đủ để khiến Tống Nhiễm và Thượng Điền không thể nào hòa hợp với nhau.
Lương Hạnh buột miệng nói ra lời này lại chợt nhớ đến lời Tống Nhiễm nói hôm qua, cô ta không cần sự đồng tình của người khác, cô bèn kịp thời tạm dừng chủ đề này, xua xua tay bày tỏ cho qua nó: “Bỏ đi, chúng ta qua bên kia ngồi đi.”
Triệu Mịch Thanh thu lại ánh mắt, đi theo phía sau Lương Hạnh.
Phía bên kia, Tống Nhiễm vừa lên máy bay tư nhân cũng nhìn thấy tin tức mới nhất trên điện thoại do trợ lý đưa tới, cô ta mệt phải ứng phó, ngồi trên sofa mềm làm bằng da, xoa xoa trán mình, đưa điện thoại trả về: “Chuyện này cô tự xem xét rồi giải quyết là được, không cần hỏi ý tôi.”
Trước kia, Tống Nhiễm không quá thích bị truyền thông viết bài theo cách mà cô ta chưa được biết, bất kể nội dung có chân thực hay không đều vậy, nhưng hôm nay, hình như cô ta đã thật sự mệt mỏi rồi.
“Được.”
Trợ lý hiểu rõ, đáp một tiếng rồi ra ngoài, để lại không gian riêng cho cô ta.
Nằm trên ghế sofa chợp mắt một lúc, khi máy bay hạ cánh thì liền nhận được điện thoại của mẹ, dặn dò cô ta giải quyết xong mọi việc thì về nhà họ Tống ăn bữa tối.
Cô ta không nghĩ nhiều liền đồng ý, không ngờ lúc trở về, Thượng Điền cũng ở đó.
Khi Tống Nhiễm bước vào nhà, thức ăn đã được chuẩn bị trong phòng bếp, ba và chồng ngồi ở hai bên ghế sofa trong phòng khách, đang tranh đấu với nhau bàn cờ trước mặt.