Bản thân Du Ân cảm thấy rất hài lòng với kết cục này, cô lo lắng hỏi Chung Văn Thành: “Anh cảm thấy Phó Đình Viễn có vì Thẩm Dao mà yêu cầu sửa kịch bản không?”
Du Ân lấy nhân cách của mình ra để cam đoan, lúc cô viết kịch bản chưa từng đặt hoàn cảnh người vợ không được yêu thương, trải qua nhiều sóng gió là mình vào nhân vật trong kịch bản.
Cô đã dựa theo cốt truyện, nhìn từ góc độ khán giả muốn xem, còn rất nhiều yếu tố khác để viết kịch bản này, cô không ngờ Thẩm Dao suy nghĩ sâu xa như thế.
Chung Văn Thành nhìn cô: “Việc này còn phải xem mức độ quan trọng của Thẩm Dao trong lòng Phó Đình Viễn.”
Du Ân rũ mắt: “Tôi biết rồi...” Du Ân cảm thấy tám phần là cô phải chỉnh lại kịch bản này rồi.
Phó Đình Viễn yêu Thẩm Dao như thế, sao anh có thể không nghe theo cô ta.
Hôm nay Phó Đình Viễn còn đưa Thẩm Dao đi họp cùng, chắc chắn đã thầm đồng ý để Thẩm Dao nhúng tay vào kịch bản này.
Thẩm Dao vì muốn giữ hình tượng cho nhà họ Phó nên không tiếp tục đi đóng phim, chắc đã chuyển sang làm nhà sản xuất, nói không chừng lần này Phó Đình Viễn muốn lót đường cho Thẩm Dao.
Chung Văn Thành an ủi cô: “Trước mắt cô cứ về nghỉ ngơi trước đi, có tin tức tôi lập tức liên lạc với cô.”
Du Ân gật đầu, đây cũng không phải ngày đầu tiên cô tiếp xúc với nghề biên kịch, cô đã gia nhập hơn bốn năm nên hiểu rất rõ việc biên kịch không thể chống đối với nhà đầu tư.
Ngay cả một người lão làng như Trang Ân Tri, có đôi khi cũng không thể không thỏa hiệp với nhà đầu tư, huống chi một người nhỏ bé như cô.
Du Ân về nhà, tắm rửa rồi ngủ một giấc, hôm nay tâm trạng của cô thật sự không tốt lắm.
Vốn dĩ ngày giỗ của mẹ đã là chuyện đau lòng, lại gặp phải tai nạn giao thông.
Công việc có nguy cơ bị sửa kịch bản, cả người và tinh thần cô vô cùng mệt mỏi.
Phó Đình Viễn đang ăn với Thẩm Dao trong một nhà hàng món Trung, hai người không