“Cậu cũng rảnh quá ha?” Phó Đình Viễn tức giận mắng Dịch Thận Chi rồi cúp máy.
Nhưng không thể không thừa nhận, cảm xúc của anh đã bị khuấy động bởi mấy lời của Dịch Thận Chi.
Nghĩ đến cảnh Du Ân ở chung chỗ với tên trai trẻ kia, trong lòng phiền não kinh khủng.
Anh mở điện thoại xem bài viết trên hotsearch, Chu Dật ăn mặc khiêm tốn, cậu ta chỉ bị chụp phần sườn mặt, nhưng bởi vì khi chất của cậu ta quá xuất chúng nên vẫn bị fans nhận ra.
Chu Dật đang sải bước, tay cầm một cái bịch đồ lớn.Phó Đình Viễn đột nhiên nhớ ra hôm nay Du Ân bị tai nạn giao thông.
Đúng là sẽ có người tới thăm nhưng Chu Dật lại tìm cô vào buổi tối như vậy không phải có chút không thích hợp sao?
Năm nay cô đã hai mươi sáu tuổi Chu Dật chỉ mới ngoài hai mươi, cô không sợ người ngoài nói cô trâu già gặm cỏ non sao? Hơn nữa Chu Dật đang rất nổi tiếng, nếu cô dính líu mập mờ với cậu ta còn không sợ bị fans Chu Dật xé xác cô ra sao?
Hít sâu một hơi, Phó Đình Viễn gọi cho Chung Văn Thành, xoay người quay lại phòng ăn nói với Thẩm Dao: “Anh xin lỗi anh có việc gấp cần phải xử lý nên đi trước đây.”
“Sao?” Thẩm Dao ngạc nhiên cảm thấy hơi mất mát: “Nhưng anh còn chưa ăn gì mà?"
“Không sao đâu.” Phó Đình Viễn xoay người rời đi ngay, Thẩm Dao cảm thấy trong lòng tủi thân suýt khóc.
Phó Đình Viễn đã ly hôn với Du Ân, một năm qua cô rằng thấy quan hệ giữa mình và Phó Đình Viễn ngày một xa cách, nhất là những lần cô ta muốn trao thân cho Phó Đình Viễn.
Lúc Phó Đình Viễn vừa ly hôn Du Ân, có bữa anh đi xã giao uống say, cô ta nhân cơ hội chăm sóc để cởi hết quần áo hai người, kết quả Phó Đình viễn lại đẩy cô ta ra.
Sau đó cô ta cũng lại thử vài lần kết quả vẫn thất bại.
Thẩm Dao không biết rốt cuộc