Đến giờ cơm tối, Du Ân nói với lão gia tử tối nay sẽ nấu vài món mời ông ăn cơm, vì đây có lẽ là lần cuối cùng họ ngồi ăn tối cùng nhau.
Phó Đình Viễn ánh mắt ảm đạm.Ngay khi vào bếp, anh kéo Du Ân đi mà không nói lời nào, khiến cô sửng sốt, giãy dụa, "Anh muốn làm gì?"
Phó Đình Viễn siết chặt cổ tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Du Ân, cô thật là có năng lực vậy.
Dám đem cả chuyện ly hôn ra nói với ông nội, cô không biết sức khỏe của ông không tốt sao? "
Du Ân cố gắng rút tay về:" Tôi chỉ cảm thấy nếu chúng ta muốn ly hôn, thì nên thông báo cho ông nội, nếu anh cho rằng tôi đang gây rắc rối, thì cứ nghĩ vậy đi."
Tất cả người hầu đều đã rời đi ngay sau khi Phó Đình Viễn bước vào, nên chỉ còn lại hai người đang giằng co trong căn bếp lớn.
Phó Đình Viễn nhìn khuôn mặt bướng bỉnh và xa cách của cô, lửa giận trong lòng anh lại bốc lên.
Anh định kéo Du Ân ra ngoài, Du Ân liều mạng giãy dụa: "Anh rốt cuộc muốn làm gì hả?"
Phó Đình Viễn liếc nhìn cô, đột nhiên nhếch lên khóe môi nở nụ cười xấu xa"Cô có thích làm ở đây không? "
Anh giơ tay tháo thắt lưng.
Du Ân sắc mặt trắng bệch, không tin nổi mà nhìn anh "Phó Đình Viễn, anh điên rồi à?"
Phó Đình Viễn đè cô vào cửa, Du Ân tuyệt vọng chống trả: "Thả tôi ra!"
Phó Đình Viễn từ phía sau lật người cô lại, giọng điệu lạnh như quỷ từ dưới địa ngục: "Nếu cô muốn mọi người trong nhà biết chúng ta đang làm gì thì cô cứ hét lên cho họ nghe đi, nhưng tôi không nghĩ rằng có ai dám đến ngăn cản đâu, dù sao thì chúng ta vẫn là vợ chồng.
".
đam mỹ hài
Nước mắt của Du Ân rơi xuống lã chã.
Hôm nay cô lại mặc váy, rất tiện cho việc xâm phạm dã man của anh.
Cô không biết chuyện đáng xấu hổ này đến khi nào kết thúc, cô chỉ biết rằng chính mình như đã chết đi một lần.
Cho dù bây giờ họ đang ở trong nhà cũ hay trong bếp, Phó Đình Viễn không quan tâm mà làm như vậy với cô, anh chà