"Cậu đừng ích kỷ như vậy."
Trương Thế Bảo bày ra bộ mặt bị ức hiếp, oan ức với Phó Thần khi người này đang nhìn hắn bằng ánh mắt chết chóc, trong một phút, Trương Thế Bảo có cảm tưởng như Phó Thần sắp giết mình đến nơi chỉ vì hắn bắt tay với cô gái tên Lâm Ngọc Yên kia.
Từ bao giờ Phó Thần lại có tính chiếm hữu cao như vậy nhỉ? Là bạn thân đã lâu, hắn thực sự tò mò muốn biết lắm.
"Anh Trương nói gì vậy?"
Lâm Ngọc Yên khó hiểu hỏi.
"Nấu ăn nhiều quá nên não bị ngập dầu thôi, em không cần bận tâm." Phó Thần để mấy con tôm hắn đã bóc vỏ vào chén của Lâm Ngọc Yên hỏi: "Bữa ăn hôm nay có ngon không?"
"Cảm ơn, món ăn ở đây dĩ nhiên là ngon rồi, tôi rất muốn theo anh Trương học hỏi nấu nướng đó!"
Lâm Ngọc Yên cảm ơn theo phép tắc khi có người lịch sự bóc tôm cho mình đồng thời cũng khéo léo khen cả đầu bếp, nhưng quả thật món ăn tối nay đặc biệt ngon hơn hẳn, những lúc bình thường cô ghé ăn không được đặc sắc như vậy đâu.
"Được quý cô khen ngợi tôi rất vinh dự." Trương Thế Bảo cười: "Món ăn hôm nay của quý cô và các bạn là tôi đích thân xuống bếp."
"Anh Trương đích thân xuống bếp chẳng trách lại đậm đà hương vị như vậy."
"Nếu cô Lâm có thời gian có thể đến tìm tôi để học hỏi.
Tôi luôn hoan nghênh những người có hứng thú với nấu ăn."
Trương Thế Bảo cười nói đưa cho Lâm Ngọc Yên danh thiếp và một thẻ vip, thẻ vip này dùng để đặc phòng V.I.P không cần chờ lấy số, Phó Thần cũng có một cái.
"Rảnh rỗi tôi sẽ đến tìm anh Trương!" Lâm Ngọc Yên nhận danh thiếp và thẻ vip, lật đi lật lại xem kỹ rồi mới bỏ vào túi xách: "Cảm ơn anh Trương không giấu nghề với tôi."
"Người khác chưa hẳn đã được ưu ái như cô Lâm đâu."
Trương Thế Bảo cười ẩn ý.
Phó Thần ngồi bên cạnh lại trừng mắt với Trương Thế Bảo một cái.
"Anh mới mổ xong, đừng ăn mấy món làm độc."
Lâm Ngọc Yên lên tiếng ngăn cản khi thấy Phó Thần có ý định ăn món cua hấp.
Hắn vừa xuất viện chưa bao lâu, vết thương chắc chắn là chưa lành hẳn.
"Lúc nãy gặp đối tác hắn ăn không ít rồi, ăn thêm nữa cũng không làm hắn chết ngay đâu."
Trương Thế Bảo thừa cơ châm chọc.
Đúng là lúc nãy gặp đối tác Phó Thần có gọi hải sản nhưng kèm theo là mấy món vô cùng thanh đạm, nhìn thấy nét mặt thõa mãn của tên ấy khi được người ta lo lắng đột nhiên hắn nảy ra ý định châm dầu vào lửa.
"Đừng nghe hắn nói linh tinh, tôi không tùy tiện làm hại sức khỏe của mình khi có người lo lắng cho tôi đâu." Phó Thần đính chính: "Không phải em thích ăn hải sản, đồ ăn là dành cho em."
Phó Thần đem món cua hấp cẩn thận lấy thịt ra rồi bỏ vào chén của Lâm Ngọc Yên.
Lúc ở bệnh viện và cả lúc xuất viện, không có giây phút nào là cô không dặn dò hắn không được ăn đồ làm độc vết thương, vì không muốn làm cô không vui nên hắn rất ngoan ngoãn nghe theo.
"Vậy anh có uống rượu không?"
Lâm Ngọc Yên bất chợt hỏi.
Lần này, Phó Thần thật sự im lặng, mỗi lần gặp đối tác,