"Em cậu về nước liên quan gì đến tôi?"
Nhắc đến Trương Thể Loan, em gái của Trương Thế Bảo, thái độ ôn hòa của Phó Thần lặp tức thay đổi, hắn lạnh nhạt mở miệng, trong giọng còn tỏ ý cực kỳ chán ghét.
Trương Thể Loan cùng Lôi Vân rất mến mộ Phó Thần, cô ta kém hắn và Lôi Vân ba tuổi, từ nhỏ đã dựa vào chút nhan sắc nhình hơn Lôi Vân nên lúc nào cũng cho rằng người Phó Thần để ý là mình, cô ta lúc nào cũng sắm vai một người hòa nhã, hòa đồng với tất cả mọi người trước mặt Phó Thần nhưng sau lưng lại vô cùng kiêu ngạo hống hách, nếu như Lôi Vân còn biết lấy lòng trưởng bối Phó gia thì Trương Thể Loan ngoài Phó Thần thì cô ta chẳng xem ai ra gì cả.
Điều này khiến trưởng bối Phó gia không hề hài lòng nhưng vì quan hệ với Trương gia nên cố gắng nhẫn nhịn bỏ qua.
"Uầy, cậu đừng làm bộ dạng ghét bỏ em gái tôi như vậy chứ? Em gái tôi sẽ đau lòng đó!"
Trương Thế Bảo giả vờ học theo bộ dạng hay đóng kịch của Trương Thể Loan diễn bi với Phó Thần, tuy nhiên hắn không hề làm người ta cảm thấy đáng thương mà những người có mặt phải cười vì sự trào phùng trên gương mặt của hắn.
Mặc dù là anh em một nhà, Trương Thế Bảo chưa từng thích Trương Thể Loan, hắn thích cô em kế Thể Phụng hơn, Trương Thể Loan quá giả tạo, đến người anh như hắn còn không thích được thì nói gì người khác.
"Có thời gian rảnh rỗi diễn kịch sao cậu không tham gia giới giải trí giành vai nữ chính với em gái cậu đi."
Phó Thần tự rót trà cho mình trồi uống cạn, sau đó hắn tự nhiên rót cho Lâm Ngọc Yên một ly.
"Tôi không có khả năng diễn kịch trời phú như nó.
Càng không hứng thú làm người giả tạo."
Trương Thế Bảo cười nhạt đáp.
"Xem như mắt cậu chưa mù." Phó Thần nhận xét: "Sau này trước mặt tôi không cần nhắc đến em gái cậu, tôi không có hứng thú để nghe."
"Vậy tôi sẽ thường xuyên nhắc đến cô Lâm nhé, cậu chắc chắn sẽ có hứng thú!"
Nghe nhắc đến mình, Lâm Ngọc Yên giật mình lên tiếng: "Liên quan gì đến tôi?"
"Rất liên quan đấy! Cô Lâm không biết sao? Cô là người đầu tiên khiến cho tên này chú ý đó!"
"Ý anh là gì?"
Lâm Ngọc Yên càng nghe càng khó hiểu.
"Đừng nghe hắn nói nhảm." Phó Thần chặn lời nói nhảm nhí sắp vọt ra từ miệng Trương Thế Bảo: "Sau này ngoại trừ theo hắn học nấ nướng, nghe hắn nói về mấy chuyện ẩm thực thì em nên ít tiếp xúc với hắn đi, kẻo phải nghe hắn nói nhảm cả ngày."
"Này này, lời tôi nói đều là chân lý đấy!"
Trương Thế Bảo không chấp nhận bị Phó Thần bôi đen nên phản bác.
Cái tên bạn tốt này rõ ràng không muốn bị Lâm Ngọc Yên biết rõ tâm tư nên muốn ngăn hắn đây mà, bây giờ hắn không gấp, sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn để hắn bóng gió với Lâm Ngọc Yên.
Cưới người ta hai năm không thèm dòm ngó, bây giờ lãng tử quay đầu muốn theo đuổi vợ cũ sao? Còn lâu hắn mới để Phó Thần dễ dàng tán tỉnh vợ cũ của hắn ta như vậy.
Hắn sẽ nhân cơ hội này thêm chút gia vị trong việc chinh phục Lâm Ngọc Yên.
"Rõ ràng chỉ là lời nhảm nhí!"
Phó Thần lạnh nhạt lặp lại, không khí trong phòng V.I.P được cải thiện, không còn sự trầm mặc mà thay vào đó là tiếng cười nói vui vẻ, bọn Thẩm Thanh Đào ban đầu không mấy hòa hợp nhưng sau đó cũng góp vào mấy câu, nhất là Hồ Mi Nhi nói câu nào lại ngốc nghếch, gây cười câu đó, chỉ có Tiêu Quân từ đầu đến cuối là ít nói chuyện.
Bữa ăn kéo dài đến hơn chín giờ tối mới tan.
Cùng lúc này, ở một quán cà phê gần tòa thị chính, Lôi Vân và Trương Thể Loan đang gặp nhau, quán cà phê này dành cho giới thượng lưu, chỉ có những người là hội viên mới được vào, nơi này cũng bảo mật rất kỹ thông tin của khách nên dù Trương Thể Loan là nhân vật công chúng cũng không cần đeo khẩu trang che diện mạo.
Trương Thể