Tề Duyệt đang đợi lượt thứ hai của thang máy. Bỗng Hải Lan gọi lại điện thoại tới, cô vừa bắt máy chính là một hồi oanh tạc*
*轰炸[hōngzhà] ném bom; tiếng gầm
"Tề Duyệt ! Tề Duyệt ! Tớ vừa bắt gặp chồng trước của cậu! Cậu cẩn thận một chút kẻo đụng phải."
"Tớ một phút đồng hồ trước đã đụng phải rồi."
"Má tôi ơi...Không khéo không thành truyện. Ơ! Nhưng đây thực sự là một cuốn tiểu thuyết mà."
Nghe giọng nói từ điện thoại truyền tới, Tề Duyệt có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt đang trợn mắt há mồm của Hải Lan.
Trì hoãn nửa phút đồng hồ, Hải Lan bèn hỏi: "Thế người chồng trước của cậu gặp phải cậu có phản ứng gì?".
Thang máy vừa vặn mở ra, Tề Duyệt đi vào thang máy, sau một chút mới nhớ lại phản ứng của Thẩm Mục Thâm , tận tình miêu tả lại: "Trong đôi mắt kia, thật giống như có hơn một ngàn con dao phóng tới tớ, thật đó, dao bay xoèn xoẹt tới, giống như muốn đem tớ ngàn đao chém cũng không hết tội."
Hải Lan trầm mặc một lúc.
"Hắn ta chẳng qua mới chỉ dùng ánh mắt khiến cậu cảm thấy như ngàn đao chém qua chứ không thật đem cậu đi chém. Cậu nên thắp hương cảm tạ thần linh đi."
"Tớ cũng không làm gì hắn mà..." Tề Duyệt ấm ức lên tiếng
"Cô của tôi ơi! Cậu thật sự xác định? Tớ còn nhớ được ba ngày hôm trước, có một nữ nhân khóc bù lu bù loa, thở không ra hơi, nói muốn ngủ với Thẩm Mục Thâm..."
Truyện đăng duy nhất tại truyenwiki1.com packha03, những trang khác đăng lại đều là ăn cắp.
"Khụ khụ khụ..." Tề Duyệt bị lời nói của Hải Lan làm cho sặc.
Ho khan chừng mấy tiếng, Tề Duyệt mặt đỏ bừng, trong đầu bắt đầu hiện lên hình ảnh của đêm ba hôm trước. Ngoài cửa sổ sấm chớp rền vang, bên trong phòng là hình ảnh kiều diễm, củi khô cũng không ngăn được ngọn lửa đang cháy dữ dội. Trai gái hai người không một mảnh vải, triền miên ôm nhau, kíƈɦ ŧìиɦ như lửa. Từ mặt đất đến ghế sofa rồi lại cùng nhau vào phòng tắm lớn, cuối cùng là một đường dây dưa triền miên đến giường kingsize.
Nhất thời cảm thấy như có một luồng nhiệt từ cổ bốc lên, rồi sau đó lan ra cả mặt.
"Thôi thôi, không nhắc đến vấn đề này nữa, thật là sợ cậu ngại lại đi về. À đúng rồi, bây giờ cậu đang ở tầng mấy? Tớ thấy bây giờ Thẩm Mục Thâm đã vào phòng bên cạnh rồi. Cậu nắm chặt thời gian một chút, đừng để bị đụng phải."
Tề Duyệt bị lời nói của Hải Lan lấy lại tinh thần, nhìn thang máy một cái nhận ra chính mình vẫn đang đứng dưới tầng một. Hóa ra cô không còn chưa ấn thang máy.
Đưa tay ấn thang máy, nhìn bản thân đã sửa sang lại trang phục chỉnh tề. Bất chợt, cô nhìn móng tay đã có chút dài lại của mình lại có chút cảm thán. Đêm đó, cô chính