Thứ hai,
Đào Nhiên sáng sớm đã bị trợ lý Tiểu Dung gọi dậy, thay quần áo, trang điểm, sau đó lên xe đến địa điểm đã hẹn.
Đào Nhiên lúc này có chút mệt mỏi, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
"Đào tỷ, chị ăn bánh bao không?" Tiểu Dung ăn bánh bao, hai bên má phồng lên.
Đào Nhiên hơi mở mắt nhìn Tiểu Dung một cái, phất tay nói: "Không ăn, mùi nồng lắm."
Lát nữa cần quay phim, người khác dựa vào mà ngửi đến một thân mùi bánh bao thịt, vậy liền lúng túng, nhưng nghĩ đến không được ăn sáng, lát sau sẽ đói bụng, nàng liền lấy hộp sữa vừa cắm ống hút vào trên tay Tiểu Dung uống.
Tiểu Dung đành phải lấy hộp khác.
Các nàng vừa đến trường quay, ảnh hậu Dương Ưu đúng lúc cũng đến.
Đối với vị ảnh hậu này, đời trước Đào Nhiên cũng có tiếp xúc qua, đối phương là cùng hàng ngũ với nữ thần nhà nàng, cao lãnh.
Nhưng nàng cảm thấy, ảnh hậu Dương Ưu còn cao lãnh hơn cả nữ thần nhà nàng.
Cửa xe bên kia mở ra, đầu tiên là trợ lý Dương Ưu đi xuống, một vị trợ lý đã bên cạnh Dương ưu nhiều năm, rất chuyên nghiệp nhanh nhẹn, trợ lý nhìn thấy Đào Nhiên liền nhàn nhạt chào hỏi.
Sau đó đỡ Dương Ưu xuống xe.
Đào Nhiên biết, nàng đã bị trợ lý kia ghét bỏ, nghĩ vậy nàng lúng túng sờ mũi.
Dương Ưu xuống xe, chuyển mắt liền thấy Đào Nhiên, đi tới chào hỏi nàng.
"Trăn tỷ đều nói với chị rồi, có gì không hiểu em có thể hỏi chị."
Dương Ưu tuy cao lãnh nhưng làm người cũng hiền lành, đối với nghệ sĩ cùng công ty tự nhiên sẽ không keo kiệt mà sẽ trợ giúp một chút.
"Cảm ơn Dương tỷ." Đào Nhiên mỉm cười.
Vị ảnh hậu này, đời trước nàng cũng từng đóng phim chung với cô, tự nhiên biết thái độ làm người của đối phương.
Dương Ưu vẫn đảm nhiệm vị trí đại ngôn, lần này mời thêm một vị chính là vì muốn làm đại ngôn cho một loại mỹ phẩm giống nhau về màu sắc dáng vẻ, chỉ khác cách đóng hộp thôi.
Đến phòng chụp ảnh, nhiếp ảnh gia đã vào vị trí, lúc này đang chỉnh máy ảnh.
Đào Nhiên và Dương Ưu được dẫn đến phòng hóa trang