Dung hợp là một bộ phim tình cảm, nội dung là câu chuyện về hai người con gái Diệp Nhiễm cùng Bạch Sanh, từ đơn phương đến yêu nhau rồi lại chia ly.
Đời trước tuy Đào Nhiên và Diệp Trăn ly hôn, nàng vẫn cực kỳ quan tâm đối phương, phim mà đối phương đóng đương nhiên càng quan tâm.
Đào Nhiên đi theo sản xuất Lưu vào trong đoàn phim.
Thời tiết hôm nay rất nóng, không chỉ có mặt trời cực nóng trên đầu, mặt đất cũng bị ánh nắng thiêu đốt, lúc này người đi ở trên đường giống như cá mực nướng, đi kiểu gì cũng vẫn nóng cực kỳ.
Đào Nhiên đi bộ một lúc, trên mặt đã chảy mồ hôi, khi thấy lều che nắng nàng vội vã vọt đến, cúi đầu liền thấy có một nữ nhân đang ngửa cổ nhìn nàng, đối phương đeo kính đen, trên mặt hơi có nếp nhăn.
"Trương đạo, chào ngài." Đào Nhiên phản ứng rất nhanh chào hỏi đối phương.
Nàng không nghĩ tới mình đi lên một cái liền đến trước mặt người nghiêm khắc nhất đoàn phim-Trương đạo.
"Cô tới đây làm gì?" Trương đạo ngồi dậy, cầm cốc nước lên uống một hớp.
Đào Nhiên, trong giới mọi người đều biết, không chỉ có minh tinh, ngay cả những đạo diễn cũng đã nghe danh nàng.
Đối phương trào phúng rõ ràng như vậy khiến cho Đào Nhiên hơi lúng túng, nhưng vì tiếp cận nữ thần, nàng không thèm để ý.
"Tôi muốn casting vai nữ thứ." Đào Nhiên nghiêm túc nhìn đối phương.
"Cô?" Trương đạo nghi ngờ nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, lập tức thu hồi ánh mắt, lại ngồi xuống ghế, đeo kính râm nói: "Đào tiểu thư nên đi về đi, nơi này không phải chỗ cô có thể vui đùa."
"Tôi còn chưa thử, ngài sao đã biết tôi không được?" Đào Nhiên không ngừng cố gắng hỏi.
Trương đạo xuyên qua kính râm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, ánh mắt lập tức rơi vào sản xuất Lưu đang đứng phía sau.
Sản xuất Lưu lúng túng nói: "Trương tỷ, chị để cô ấy thử xem đi."
Nhìn vẻ mặt hắn, Trương đạo liền biết bởi vì tài chính không đủ, thế là ánh mắt lại chuyển đến nhìn Đào Nhiên, vươn tay cầm kịch bản bên cạnh đưa cho nàng, hờ hững nói: "Vậy cô thử một chút."
"Không vấn đề gì." Đào Nhiên cầm kịch bản sang bên cạnh lật ra xem, kịch bản tuy không dài nhưng nội dung rất phong phú, chưa nói Đào Nhiên vừa đọc vừa học thuộc kịch bản cực nhanh, chỉ riêng diễn xuất của nàng cũng là ở mấy năm đời trước đã mài dũa đến độ lô hỏa thuần thanh.
(*) Lô hỏa thuần thanh – 炉火纯青 (lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất) nguyên gốc để chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sĩ luyện đan thành công, sau này dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã thuần thục.
Vì thế trong lúc đang đọc kịch bản, trong đầu của nàng liền không ngừng tái diễn hình ảnh nhân vật.
"Kịch bản hơi phức tạp, Đào tiểu thư có thể tiếp thu chứ." Trương đạo không biết tại sao Đào Nhiên lại tâm huyết dâng trào đến đây casting vai nữ thứ, nhưng nếu nàng không thể diễn đạt được Diệp Nhiễm, Trương đạo thà chờ thêm để tìm đầu tư, cũng không muốn đem bộ phim này phá hủy.
"Không có vấn đề." Đào Nhiên thái độ thờ ơ khiến Trương đạo hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không yên lòng nói tiếp: "Cảnh khỏa thân không được dùng đóng thế."
"Tôi có thể tự mình ra trận, Trương đạo yên tâm." Đào Nhiên nhìn lại kịch bản một lần nữa, sau đó buông kịch bản xuống nói với Trương đạo: "Bây giờ bắt đầu được không?"
Tốc độ đọc kịch bản của nàng lần thứ hai làm Trương đạo phải nhìn bằng con mắt khác, nhưng cũng lại cảm giác nàng không chăm chú, vốn không có ôm hi vọng gì giờ liền tùy ý nàng, đạm mạc nói: "Cô diễn đoạn Diệp Nhiễm lần đầu thổ lộ với Bạch Sanh đi."
Đoạn này nói khó không khó, nói dễ không dễ.
Diệp Nhiễm là một đứa trẻ lớn lên ở vùng núi, đối với Bạch Sanh Bạch lão sư được điều đến dạy bọn họ ban đầu chỉ là sùng bái, về sau đã chuyển thành ái mộ.
Trẻ con ở đây đều rất đơn thuần, những người khác cũng như thế, vì vậy không có chuyện so bì ai giỏi hơn ai, cũng không có chuyện tự ti.
Diệp Nhiễm yêu Bạch lão sư, vì thế rất ngây thơ cũng không do dự thổ lộ với đối phương.
Người không hiểu Diệp Nhiễm, rất dễ dàng diễn cảnh này thành thổ lộ thiếu tự tin và xấu hổ, nhưng người đã trải qua nhiều chuyện như Đào Nhiên lại rất hiểu Diệp Nhiễm, đương nhiên so với Phạm Giai - người diễn vai này ở đời trước- nàng còn hiểu hơn nhiều.
Vì thế giờ khắc này cũng thuận buồm xuôi gió mà diễn.
Bởi vì là đi thử vai, trang phục, trang điểm hay máy quay cũng không có, chỉ có Đào Nhiên một người đứng đó diễn trước mặt mọi người.
Nếu như là một người mới hoặc là người không có tự tin, giờ phút này sẽ rất lúng túng, nhưng Đào Nhiên không phải người mới, nàng cũng tràn ngập tự tin vào chính mình, cho nên nàng nhập vai rất nhanh, trở thành Diệp Nhiễm.
Trên mặt Diệp Nhiễm tràn đầy vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh, trong veo, khiến người khác nhìn vào có thể lắng đọng tâm tình.
Lúc Diệp Trăn đi vào chính là nhìn thấy cảnh này, bước chân không khỏi ngừng lại.
Đào Nhiên lúc này hồn nhiên không biết, nàng không hề chớp mắt nhìn Bạch Sanh trước mặt, mỉm cười nói: "Bạch lão sư, em thích cô."
Như vậy trắng trợn lại hồn nhiên thổ lộ, để cho lòng người ở đây không khỏi khẽ động, Diệp Trăn cũng không ngoại lệ.
Giờ phút này Đào Nhiên vẫn đang chìm đắm diễn nhân vật, cũng không phát hiện vẻ mặt của mọi người, nàng nghiêm túc nhìn Bạch Sanh, giống như đang nghe đối phương nói gì đó, chỉ chốc lát, mọi người liền thấy viền mắt nàng đỏ lên, tay cũng nắm chặt góc áo, rõ ràng là nghe được người kia từ chối.
Đoạn biểu diễn này khiến cho ai cũng cảm giác như thấy có một Bạch lão sư đang đứng trước mặt nàng, cũng như có thể nghe thấy một câu từ chối phát ra.
Trương đạo ban đầu là lười nhác ngồi, hiện tại biến thành ngồi thẳng lưng, thậm chí cơ thể hơi hướng ra trước, nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Đào Nhiên.
Diệp Nhiễm sau khi nghe Bạch lão sư từ chối tiếp theo chính là ủ rũ chạy đi.
Đây chính là cảnh thử thách diễn viên.
Người bình thường nếu bị từ chối đều sẽ thương tâm rơi lệ chạy đi, nhưng tiểu cô nương Diệp Nhiễm, từ khi bà nội qua đời hai năm trước, cha mẹ cũng không thấy về, nàng đã sớm quên khóc là gì, thậm chí với nàng mà nói khóc cũng không có