Sau đó ánh mắt Đào Nhiên rơi đến một nữ sinh mặc áo phông ngắn tay màu đen, quần jean rách, đi giày cao gót ở cửa.
Đối phương vén tóc ngắn ra sau tai, có chút xấu hổ đi vào.
"Đây là?" Đào Nhiên nghi hoặc hỏi Lam Quỳnh.
Đồng Hòa cũng nhận ra có người lạ, ám muội cười với Lam Quỳnh: "Tiểu Lam Lam đây là bạn gái nhỏ của bà sao?"
Cô gái ngoài cửa vừa nhìn đã biết vẫn còn đang đi học, khuôn mặt vẫn hơi trẻ con.
"Lam Quỳnh, không ngờ bồ là dạng trâu già thích gặm cỏ non." Đào Nhiên cũng hùa theo trêu chọc.
Lam Quỳnh quyến rũ liếc bọn họ một chút, đi tới bên cạnh nữ sinh, kéo tay em ngồi vào chỗ trống cạnh Đào Nhiên, thoải mái giới thiệu: "Đây là bạn gái của mình, An Nhiên."
"Xin chào, bạn nhỏ An Nhiên." Đào Nhiên cười híp mắt đánh giá đối phương.
Không nghĩ tới ngồi gần nhau Đào Nhiên mới phát hiện làn da tiểu gia hỏa này rất mềm mịn, chậc chậc lưỡi nói với Lam Quỳnh: " Bông hoa nhỏ xinh như vậy, Lam Lam, bồ vậy mà cũng chiếm được."
"Là em theo đuổi Lam tỷ." An Nhiên ngay thẳng nói.
Đào Nhiên và Đồng Hòa sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha, trêu chọc: "Lam Lam, bạn gái nhỏ của bồ thật không đơn giản nha."
"Em không nhỏ, em thành niên rồi." An Nhiên nghiêm túc phản bác.
Lần này Đào Nhiên cùng Đồng Hòa cười đau bụng, thiếu chút nữa lăn xuống gầm bàn.
Lam Quỳnh thì rất thích An Nhiên ngay thẳng như vậy, cầm tay đối phương ngắm nghía, mặc kệ hai người bạn đang cười kia.
"Ha ha ha, không xong rồi, mình cười no cả bụng." Đào Nhiên gục xuống bàn, vừa cười tay vừa đập bàn.
Đồng Hòa cũng cười đến rung cả hai vai.
"Có ăn hay không? Không ăn lão nương đi nha." Lam Quỳnh lườm hai người, để bọn họ bớt bớt lại.
Đào Nhiên Đồng Hòa song song ngậm miệng, lưu mặt mũi cho bạn mình nên không cười to nữa, nhưng vì nhịn cười, khuôn mặt cứ vặn vẹo.
An Nhiên có chút không thích hai người bạn này của Lam Quỳnh nhưng thấy Lam tỷ cũng không có phản ứng gì, em cũng không thèm tính toán, chỉ có điều khi ăn cơm cũng không nhìn họ.
Đào Nhiên phát hiện tiểu tử Lam Quỳnh trông rất vui vẻ, trên mặt bạn tốt nàng chính là nụ cười cưng chiều, nhìn phát liền biết Lam Quỳnh có bao nhiêu yêu thích An Nhiên.
Nàng âm thầm cười cười, hi vọng hai người có thể bên nhau dài lâu.
Sau khi bốn người ăn cơm xong, chuẩn bị đi hát karaoke, nhưng bởi vì bạn gái nhỏ của Lam Quỳnh là sinh viên năm nhất, kí túc xá đúng giờ sẽ kiểm tra phòng, Lam Quỳnh buộc phải đưa An Nhiên về.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người Đào Nhiên và Đồng Hòa, cả hai nhìn nhau cũng không có hứng thú đi chơi liền ai về nhà nấy.
Đào Nhiên ăn chút đồ tráng miệng xong mới đi.
Vừa ra đại sảnh liền nhìn thấy một đám người đi tới, trong đó có mấy người quen, hẳn là đoàn phim đi ăn cơm.
Đào Nhiên nhìn thấy Diệp Trăn trong đó.
Vì không muốn nữ thần nhìn thấy mình, Đào Nhiên hoang mang nhìn quanh một vòng, đúng lúc có người phục vụ đi qua, nàng vội vã trốn sau lưng người kia, lén lén lút lút nhìn Diệp Trăn.
Lúc này người phục vụ lại rẽ vào phòng khác, nàng vội vã trốn sau bức tường, dán sát vào tường, lén lút nhìn Diệp Trăn đang nói cười, lầm bầm làu bàu sao vợ cứ lạnh lùng với nàng chứ.
Không biết rằng bóng người của nàng giờ phút này hoàn toàn rơi vào trong mắt Diệp Trăn.
Tuy Diệp Trăn quay lưng với Đào Nhiên nhưng đối diện cô là một bức tường gắn pha lê, mọi cử động của người đang trốn sau tường kia hoàn toàn trong tầm mắt cô.
Diệp Trăn thu lại nụ cười, coi như không có gì đi cùng mọi người vào trong.
Đào Nhiên không nhìn thấy bóng dáng nữ thần nữa, thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực cười, vừa muốn đàng hoàng đi ra nhưng mà cái người đáng lẽ đã theo mọi người vào phòng giờ lại đột nhiên đứng trước mặt nàng.
Đào Nhiên giật mình trong nháy mắt dán lưng vào tường, kinh ngạc nhìn Diệp Trăn, lắp ba lắp bắp nói: "Chị..chị..chị không phải đã đi vào kia sao?"
Diệp Trăn nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt làm Đào Nhiên sợ hãi rụt cổ lại.
"E..em không có theo dõi chị nha." Đào Nhiên cảm giác lúng túng chết mất, thế là đứng ngay ngắn, ưỡn ngực hùng hồn nói: "Em với bạn ăn cơm ở đây, vừa ra liền..liền nhìn thấy chị." Nói xong mấy chữ cuối, nàng vừa sợ vừa nói lắp, lần đầu tiên cảm thấy nữ thần mặt lạnh đáng sợ quá, làm cho trái tim bé nhỏ của nàng đập thình thịch thình thịch kinh hoàng.
Quản lý như biết Đào Nhiên đang lúng túng, vội vã chạy tới cẩn thận nói: "Đào tiểu thư, chi phí bàn của mọi người, Đồng thiếu gia đã thanh toán rồi."
Đào Nhiên lập tức bày ra vẻ mặt tán thưởng với quản lý, ánh mắt quay lại, nhìn thấy nữ thần vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nàng chột dạ e hèm một cái nói: "Chị cũng thấy đó, em không có theo dõi chị."
Diệp Trăn thâm ý nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.
Mãi đến khi Diệp Trăn đóng lại cửa phòng, Đào Nhiên lúc này mới thật sự thở phào, lập tức vỗ vai quản lý khen ngợi: "Hành động không tệ, tôi sẽ bảo ông chủ nhà hàng tăng lương cho anh."
"Cảm ơn Đào tiểu thư." Quản lý mỉm cười nói.
Đào Nhiên vừa định nhấc chân rời đi, nghĩ đến cái gì lập tức xoay người hỏi: "À phải, anh biết vừa rồi những người kia là đoàn phim nào không?"
Này trong lịch trình Đồng Hòa gửi nàng không nhìn thấy đây.
"Có vẻ giống Hiệp nghĩa" Quản lý nghĩ ngợi một hồi.
"Hiệp nghĩa?" Đào Nhiên nhíu mày, nàng nhớ đời trước Diệp Trăn cũng không có tham gia đóng phim này mà, sao vừa rồi cô lại ở đây?
Đào Nhiên liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, cũng chỉ nhíu mày, lái xe về nhà.
Không nói bộ phim Hiệp nghĩa có vị đạo diễn rất có uy quyền trong giới, ngay cả vài diễn viên cũng không phải những người Đào Nhiên bây giờ có thể kết giao.
Tuy rằng nàng rất có tiếng nói trong giới nhưng toàn bộ là nhờ vào ba nàng, chủ tịch Đào, nhưng trong giới không phải ai cũng kiêng nể ba nàng.
Cho nên vì con đường sau này, nàng không thể lỗ mãng đi vào.
Mặt khác, nàng cũng không thể làm cho nữ thần