Tiểu Đào Nhiên khi đi học trong đầu luôn nghĩ liệu tiểu tỷ tỷ có thích cơm hộp nàng làm hay không đây.
Diệp Trăn bên này thì đang bị Đồng Lâm thúc giục mở hộp cơm ra, lúc nhìn thấy mọi thứ bên trong, Đồng Lâm nhịn không được cười lên, Diệp Trăn cũng có chút vui vẻ mỉm cười.
Cô còn nhớ sáng sớm cô bé kia vẻ mặt trịnh trọng đưa hộp bento cho mình, lúc này nhìn đồ ăn bên trong thật khiến người ta không nhịn cười nổi.
Xúc xích rán, chuối tiêu còn có thể ăn, nhưng là trứng rán bên cạnh đen đến không nhìn rõ được khiến cô dở khóc dở cười, cô bé kia còn lấy tương cà vẽ mặt cười lên trên trứng.
"Quả nhiên có độc." Đồng Lâm cười không thở nổi.
"Không sao." Diệp Trăn dùng đũa đi kèm trong hộp cơm gắp trứng đưa lên miệng.
Vị đắng của trứng cháy cùng tương cà chua ngọt, mùi vị này thật không tả được nhưng Diệp Trăn mặt không biến sắc vẫn nuốt hết quả trứng.
"Bà không sợ trúng độc à?" Đồng Lâm bất đắc dĩ nói.
"Chỉ là cháy một chút, cũng không tệ lắm." Diệp Trăn gắp xúc xích lên ăn tiếp.
Đồng Lâm khâm phục lắc lắc đầu.
Trường trung học cơ sở và trung học phổ thôngThành Nam nằm trong cùng khuôn viên, vì thế Đào Nhiên chỉ cần chạy qua đường chính liền có thể đến tòa nhà trung học phổ thông.
(Trung học cơ sở về sau sẽ viết tắt THCS, trung học phổ thông là THPT nhé)
THCS tan học buổi chiều, THPT còn có thêm lớp tự học buổi tối, Đào Nhiên đeo cặp sách đi vào tòa nhà THPT.
Nàng so với học sinh THPT thấp hơn hẳn, trực tiếp trở thành tiêu điểm ánh nhìn, sau khi nhìn mặt nàng, mọi người liền nhận ra nàng là ai.
"Ô, kia không phải tiểu bá vương à, em đến tòa THPT bọn anh làm cái gì thế?" Một nam sinh không nhịn được trêu nàng.
"Anh đoán coi." Tiểu Đào Nhiên vênh mặt lên, không chút sợ hãi nhìn nam sinh nọ.
Dáng dấp cực kỳ hung hăng nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu làm người khác không thể ghét bỏ, thậm chí khiến mọi người càng cảm thấy dễ thương.
Nhưng mọi người cũng biết, cô bé này đánh nhau cực giỏi, học sinh lớp trên cũng còn chịu thua, chính vì thế danh tiếng tiểu bá vương mới lan truyền đi.
Đào Nhiên không muốn lãng phí thời gian, không để ý bọn hắn nữa, đeo túi xách chen qua một đám anh chị lớp trên, quen bước đi đến tầng của lớp 11, đi thẳng một mạch đến lớp cuối dãy.
Diệp Trăn vừa đi ra phòng học, chuẩn bị cùng Đồng Lâm đi xuống canteen, đột nhiên ánh mắt nhìn thấy cô bé làm bento cho mình, mỉm cười nói: "Sao em đã đến đây rồi?"
"Tiểu Nhiên này, sao em làm bento cho Diệp tỷ tỷ cũng không làm cho Đồng ca ca một cái?" Đồng Lâm trêu nàng.
Đào Nhiên lườm hắn một cái, lại vung lên một nụ cười xán lạn nhìn Diệp Trăn nói: "Tiểu tỷ tỷ, ăn ngon không ạ?"
"Bento của em cũng quá đơn giản, trứng rán như đã quay một vòng trên chảo than vậy." Đồng Lâm không nhịn được chen miệng nói.
"Ăn không ngon sao?" Nụ cười trên mặt Đào Nhiên nháy mắt sụp đổ.
Diệp Trăn lườm Đồng Lâm, ôm vai Đào Nhiên đi xuống dưới tầng, vừa đi vừa nói: "Đừng nghe ổng nói bậy, chị ăn rất ngon, đầy đủ dinh dưỡng."
"Thật sao?" Đào Nhiên lần thứ hai cười tươi vui vẻ.
Nhìn nụ cười xán lạn như vậy, Diệp Trăn trong nháy mắt cảm thấy cô bé này thật đáng yêu, nhịn không được véo véo hai má bầu bĩnh của nàng
Bị véo má, Đào Nhiên cũng không có bày ra vẻ mặt chán ghét, thậm chí cười còn rạng rỡ hơn.
Đồng Lâm ở phía sau lấy làm kỳ lạ.
Tiểu nha đầu dĩ nhiên không xù lông lên.
Trước đây mình xoa đầu nàng cũng bị nàng ghi hận rất lâu, một tuần không thèm nói chuyện với mình.
Thế mà bây giờ bạn cùng bàn của mình véo má nàng, nàng lại giống như con chó con được sủng ái, vui vẻ vẫy đuôi thế kia.
Nghĩ tới ví dụ trong đầu, Đồng Lâm bật cười lắc lắc đầu.
Đào Nhiên với Diệp Trăn đi trước không chút quan tâm Đồng Lâm đằng sau.
Diệp Trăn đưa hộp cơm đã rửa sạch cho Đào Nhiên nói: "Cảm ơn hộp cơm của em, lần tới, chị đưa em đi ăn KFC nhé."
Diệp Trăn biết những bạn nhỏ bình thường đều thích ăn KFC nhưng Đào Nhiên thật sự không phải như những bạn nhỏ bình thường.
Đào Nhiên biết KFC rất đắt, hơn nữa nàng cũng không thích ăn, cho nên nàng kéo tay tiểu tỷ tỷ cười nói: "Em không thích KFC, em thích ăn mì bò."
Diệp Trăn kinh ngạc nhìn nàng.
Đồng Lâm rốt cuộc cảm thấy mình còn tồn tại, vội vàng nói: "Diệp Trăn, đi ăn mì bò đi, tiểu nha đầu thích mì."
"Ừ ok" Diệp Trăn cũng không kiên trì ăn KFC, kéo tay cô bé đi ra bên ngoài ăn vặt.
Đào Nhiên bí mật đưa tay lên like cho Đồng Lâm một cái, ám chỉ đối phương hành động không tệ.
Đồng Lâm dở khóc dở cười.
Thế là chuyện "tiểu tỷ tỷ thành tích tốt, lại xinh đẹp, con phải làm bento cho chị ấy" được Đào Nhiên thực hiện suốt một học kỳ, tinh thần kiên trì có thể nói làm chấn kinh cả đám.
Đào Nhiên cũng tự thấy khiếp sợ sự kiên trì của mình.
.................!
Từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, Đào Nhiên nhìn trứng rán vàng nhạt, khóe miệng cong lên, cầm chai tương cà trong tủ lạnh, giống như năm đó vẽ mặt cười lên trứng, lập tức hộp bento nhìn rất đẹp mắt, dinh dưỡng cũng đầy đủ, nàng thỏa mãn đậy nắp hộp lại.
Buổi trưa đoàn phim đặt cơm, lúc Đào Nhiên đến thì cơm cũng được giao tới.
Đào Nhiên cầm một hộp đi đến phòng nghỉ của Diệp Trăn.
Diệp Trăn lúc này đang đọc kịch bản, không để ý người đi vào là Đào Nhiên chứ không phải trợ lý của cô, thế là cũng không ngẩng đầu lên nói: "Cơm để đó được rồi, lát nữa chị ăn sau."
Đào Nhiên đi tới trước mặt cô, đặt hộp bento xuống bàn.
Nhìn thấy hộp cơm, Diệp Trăn sửng sốt một chút, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đào Nhiên, sắc mặt cô nháy mắt lạnh xuống, không vui nói: "Cô vào đây làm gì?"
"Ăn cơm ạ." Đào Nhiên đặt mông ngồi bên cạnh cô, cầm lấy hộp cơm đáng lẽ là của Diệp Trăn mở ra ăn.
"Mang đi." Diệp Trăn nhìn hộp cơm màu hồng nhạt trước mặt nói.
"Chị không ăn, buổi chiều sẽ bị đói đó." Nói xong, Đào Nhiên dưới ánh mắt của Diệp Trăn, ăn hết hộp cơm.
Diệp Trăn cũng không muốn ở trong phòng này một mình, định đứng lên đi ra.
Đào Nhiên nhìn cô như vậy, vội vã đứng lên.
"Em đi cho, em đi." Nói xong không quên cầm theo hộp cơm đã ăn xong, trước khi đóng cửa lại còn nói: "Nhớ ăn hết bento, em đã làm rất lâu." sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại.
Ánh mắt Diệp Trăn từ cửa chuyển đến hộp cơm hồng nhạt trước mặt, nhớ tới thời học sinh, cô bé kia làm cơm hộp cho mình, mím môi ngồi xuống.
Mở hộp cơm ra, nhìn thấy trứng rán với mặt cười được vẽ bằng tương cà, Diệp Trăn sững sờ thật lâu không có lấy lại tinh thần.
Tay nghề nấu nướng của Đào Nhiên là từ đời trước, sau khi ba mẹ qua đời nàng bắt đầu học, học liền trong năm năm, tự nhiên tốt hơn thời học sinh rất nhiều.
Ba tháng kết hôn vẫn là Diệp Trăn xuống bếp, Đào Nhiên chưa bao giờ động vào, giờ nhìn lại, cô bé mười năm trước để trứng rán quay một vòng trên chảo than đúng là trưởng thành rồi.
.
||||| Truyện đề cử: Cuộc Hôn Nhân Đẫm Nước Mắt |||||
Nhưng đối phương ba phút nhiệt độ cũng là vẫn không thay đổi.
(*)ba phút nhiệt độ: mô tả người mau thích mau chán.
Hứng thú, nhiệt tình với thứ gì đó cũng chỉ được một thời gian ngắn.
Diệp Trăn ăn bento nàng làm, thở dài thườn thượt.
Mấy ngày tiếp theo, mọi người chính thức tiến vào đoàn phim.
Bạch Sanh là đặc vụ bí mật, vì có người ngầm ám hại, nàng bị tổ chức truy sát, cuối cùng không thể không đi vào vùng núi ẩn náu.
Hiện tại đoàn phim không chỉ quay cảnh trước khi cô đến vùng núi, cũng phải quay cảnh khi cô trở về thành phố.
Cảnh của cô tương đối nhiều, vì thế sẽ có chút mệt mỏi hơn.
Đào Nhiên vẫn còn tốt, nàng chỉ có vài cảnh theo Bạch Sanh đến thành phố, sau ba ngày đã quay xong cảnh thành phố, chỉ còn cảnh ở vùng núi.
Mà nàng vì muốn ở cạnh nữ thần, dù đã quay xong vẫn ở lại đoàn phim lấy cớ muốn học tập Diệp tiền bối diễn xuất.
Đối với thái độ thật lòng học tập như vậy, Trương đạo hiển nhiên