Diệp Nhiễm bị đau, sắc mặt tái nhợt kinh hồn.
"Bạch lão sư, thì ra, thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy." Diệp Nhiễm vất vả nói xong một câu cuối cùng, miệng hơi mỉm cười nhắm mắt lại.
"Đừng, chờ chút." Tay Bạch Sanh run rẩy đặt lên mặt cô gái, cuối cùng khom lưng, áp má vào khuôn mặt chỉ còn chút ấm áp đang dần lạnh kia, rơi lệ.
Cô không nghĩ tới, cô bé này sẽ từ quê hương xa xôi kia chạy đến thành phố chiến loạn này chỉ vì theo cô, cũng không nghĩ đến đối phương thời gian qua làm sao để sống sót.
"Chờ chút, Bạch lão sư dẫn em đi một nơi rất đẹp." Bạch Sanh mỉm cười bế cô gái lên, thân ảnh cô đơn khiến người ta không kìm được mà khóc.
"Cut!" Trương đạo thỏa mãn từ sau máy quay ló người ra, toàn đoàn phim cũng đều cao hứng vỗ tay rầm rầm.
Vừa nghe Trương đạo hô lên, Diệp Trăn lập tức thả người trong lòng xuống, vẻ mặt cũng thay đổi thành không cảm xúc, không thèm nhìn đối phương, xoay người đến chỗ Trương đạo xem lại cảnh vừa quay được.
Đào Nhiên bị thả xuống cũng không nghĩ gì, tâm tình thậm chí còn rất tốt.
Phúc lợi thật nhiều nha.
Nữ thần không chỉ chạm mặt với nàng, còn bế kiểu công chúa nữa, đương nhiên lúc nàng tựa vào lòng nữ thần, nhân lúc máy quay không quay đến đã tận dụng cọ cọ mặt vào ngực cô.
Nghĩ tới những thứ này, Đào Nhiên vui vẻ, tâm tình bay lên.
Ngày đầu khởi quay, may mắn chỉ một lần đã đạt vì thế buổi tối Trương đạo mời đoàn phim đi nhà hàng ăn cơm.
Đào Nhiên và Diệp Trăn ngồi cạnh nhau, bên cạnh còn Trương đạo, nhà sản xuất.
Toàn bộ đoàn phim đều ở đây, tổng cộng phải có mấy bàn.
Bàn của Đào Nhiên bọn họ còn có thêm vài diễn viên khác, mọi người trên bàn cơm đều vui vẻ nói chuyện.
"Diệp tiền bối, em mời chị một chén." Vì muốn cùng Diệp Trăn thấy người sang bắt quàng làm họ, Đào Nhiên rót một chén rượu nhìn về cô.
Diệp Trăn bất đắc dĩ, nâng chén lên cụng với nàng.
Đào Nhiên tiếp tục được voi đòi tiên, liên tiếp mời rượu cô.
Sắc mặt Diệp Trăn bắt đầu khó nhịn.
Trương đạo ở một bên cười ha hả: "Hai người bồi dưỡng tình cảm nhiều chút, sau khi quay cảnh ở thành phố xong, tiếp theo mới đúng là thử thách đó."
"Diệp tiền bối, uống tiếp chén nữa đi~!" Đào Nhiên cười với Diệp Trăn, vẻ mặt tinh nghịch, khiến cho đám người Trương đạo bật cười không ngớt.
Nhân lúc những người khác chúc rượu tán gẫu không để ý bên này, Diệp Trăn ghé vào tai Đào Nhiên, hạ giọng lạnh lùng: "Chú ý chừng mực cho tôi."
"Ò" Đào Nhiên trong nháy mắt ngoan ngoãn trở lại.
Sau đó Đào Nhiên liền chuyển hướng uống cùng người khác, Diệp Trăn lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, ăn uống xong, Diệp Trăn lại cảm thấy đau đầu.
Nữ nhân Đào Nhiên này, đã không uống được rượu lại cứ liều mạng uống, hiện tại say rồi, mặt mũi ửng hồng, ánh mắt mê ly.
Cuối cùng Trương đạo trực tiếp ném con ma men này cho Diệp Trăn, những người còn lại tự đưa nhau rời đi.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người Đào Nhiên cùng Diệp Trăn.
"Đứng lên." Diệp Trăn từ trên cao nhìn xuống người đang cười khúc khích kia.
"Vợ ơi~~" Đào Nhiên đứng dậy, thân thể có chút nghiêng ngả, sau đó một tay bám vào vai Diệp Trăn, ổn định lại cơ thể, hơi tới gần cô, si ngốc nhìn nữ thần nhà nàng nói: "Học tỷ, em rất nhớ chị."
Diệp Trăn cau mày lùi về sau một bước, Đào Nhiên lảo đảo suýt ngã xuống đấy, Diệp Trăn lại vội vã đỡ nàng.
Đào Nhiên ngã vào lòng cô, cọ mặt lên ngực, nhỏ giọng: "Ngực vợ mềm quá đi~!" Nói xong hành động không khác gì sắc nữ, chăm chú ôm eo nữ thần, đem mặt mùi vào ngực cô.
Mặt Diệp Trăn đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Buông ra cho tôi."
"Không muốn~!" Đào Nhiên làm nũng.
"Buông hay không buông?" Thanh âm Diệp Trăng càng ngày càng lạnh lùng.
Đào Nhiên lập tức lui ra sau một bước: "Buông rồi, chị đừng tức giận."
"Đi."
Đào Nhiên nghe theo mệnh lệnh, mơ mơ màng màng ngồi trong xe cô.
Tiểu Lý nhìn qua gương chiếu hậu, nghi ngờ nói: "Đào tiểu thư uống say?"
"Ừm." Diệp Trăn cũng không nói thêm, bảo Tiểu Lý lái xe đến nhà Đào Nhiên.
Mật mã biệt thự cũng không đổi, Diệp Trăn đỡ con ma men vào trong, không nghĩ tới trong nhà rất sạch sẽ, khác với suy đoán của cô.
Sau đó, Diệp Trăn vứt Đào Nhiên lên giường.
Ngày hôm sau, Đào Nhiên đau đầu tỉnh lại, ngồi dậy có chút mờ mịt, chuyện tối qua lập tức hiện ra trong đầu, nàng vén chăn cúi đầu nhìn quần áo, nữ thần đã thay đồ ngủ cho nàng, cũng đã giúp nàng tẩy trang qua.
Đào Nhiên vui vẻ nói: "Sao mà đáng yêu thế chứ!"
Lần này, Đào Nhiên cảm thấy nữ thần cũng không phải thật sự chán ghét nàng.
Làm gì có ai sẽ thay đồ ngủ cho người mình ghét để giúp đối phương ngủ thoải mái chút chứ nhỉ? Còn tẩy trang giúp nữa?
Nếu đổi lại là Đào Nhiên, nàng không đem kẻ mình ghét vứt trên đất đã là tốt lắm rồi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Đào Nhiên nháy mắt tốt lên.
Sáng nay nàng không có cảnh quay, vì thế bắt tay làm cơm bento.
Nghĩ đến bento, nàng lại nhớ mười năm trước nàng cũng làm bento cho học tỷ.
...!
Đào Nhiên năm nay mười lăm tuổi, là một tiểu bá vương.
Ba Đào, mẹ Đào nhìn thấy liền đau đầu.
Sáng sớm đi học cũng phải dỗ dành, nhưng hôm nay so với ai cũng dậy sớm hơn, hơn nữa còn đang đứng trong bếp ra dáng nấu cơm.
Mẹ Đào trong nháy mắt cảm động con gái đã bắt đầu trưởng thành, vui mừng nói: "Nhiên Nhiên, để mẹ tới giúp."
"Không muốn, con muốn tự làm." Tiểu Đào Nhiên quả quyết từ chối.
Mẹ Đào lúc này mới phát hiện con gái đem cơm cất vào hộp bento, bà nháy mắt kinh ngạc: "Trưa nay con không về ăn cơm sao?"
"Có về ạ." Tiểu Đào Nhiên không chớp mắt nhìn "Hộp bento yêu thương", hoàn toàn không thấy ánh mắt khác thường của mẹ.
Mẹ Đào đi ra phòng khách, nhỏ giọng nói với ba Đào: "Nhiên