Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
Edit: Cánh Cụt
【 Làm thế nào để một người đang rất đau khổ, ăn không ngon có thể vui vẻ hơn?
—— Ở bên người đó nhiều, giúp đối phương trút hết ra là ổn.
—— Còn phải xem nguyên nhân đau khổ là gì đã.
—— Giống như trên, còn phải xem địa vị của anh trong lòng đối phương là gì nữa.
yangyang*: Đau khổ vì cha mẹ, tôi là bạn đời của cậu ấy.
*yangyang: Dương Dương
—— “Cậu ấy”? Nam?
—— Cãi nhau với cha mẹ à? Chuyện này rất bình thường, ai từ nhỏ đến lớn mà chẳng có chút cọ xát gì đó với cha mẹ, nghĩ thông tốt rồi.
—— Cậu làm chồng mà không biết dỗ như nào phải lên mạng hỏi hả?
—— Hay là câu cá đi?
—— Tuy rằng không biết thật giả như nào, nhưng nếu đã là bạn đời thì phải làm như này ngay.
Ôm ấp hôn hít nhiều vào, dẫn cậu ấy ra ngoài đi chơi giải sầu, ở bên cậu ấy nhiều vào.
—— Hai bên đều khuyên nhủ đi, mâu thuẫn giữa cha mẹ có thể có lớn đến nhường nào cơ chứ?
—— Nếu ăn không ngon thì làm món gì mà cậu ấy thích ăn, dỗ cậu ấy ăn.
】
*
Giải Biệt Đinh tắt điện thoại, anh đã ra ngoài được mười lăm phút.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Mộc Dương vẫn ngồi ở trước bàn, chọc chọc đôi đũa vào đồ ăn, nghe thấy tiếng động thì chậm rãi nghiêng đầu, đôi con ngươi tròn yên lặng nhìn Giải Biệt Đinh.
Mộc Dương trông rất bình thường, khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ với đuôi mắt ửng hồng, ánh mắt so với trước đó đã thiếu đi sự tuyệt vọng khiên tim người ta đập nhanh.
Anh hỏi: “Làm sao vậy?”
Giải Biệt Đinh không nói gì.
Từ khi anh làm nghề diễn viên cho đến bây giờ thì anh đã từng diễn vô số nhân vật phức tạp, có thể hiểu được rất mau trạng thái của nhân vật từ những hàng chữ trong kịch bản, nhưng lại khó có thể cảm nhận được sự ấm lạnh của tình người bên mình.
Khi Giải Chi Ngữ còn trên đời từng vô số lần nói anh như vậy là không tốt, như vậy là không đúng, không bình thường.
Nhưng giống như bệnh nhân tâm thần không cảm thấy mình có bệnh, Giải Biệt Đinh cũng không cảm thấy có gì không tốt.
Không thể cảm nhận được trăm vị của cuộc sống thì tự nhiên cảm xúc của Giải Biệt Đinh cũng vô cùng nhạt nhẽo.
Không biết là may mắn hay là bất hạnh, lần đầu tiên anh cảm thấy nặng nề là khi mẹ mất, anh đứng ở trước mộ của mẹ, nghe người khác gào khóc mà vẫn yên lặng đứng, trở thành đứa con bạc tình bất hiếu trong mắt người khác.
Mà lần thứ hai cảm nhận được khắc sâu là khi Mộc Dương tử vong, cho tới sau này, trái tim như bị đao cùn cứa cũng chưa từng bình ổn lại.
Đây là lần đầu Giải Biệt Đinh nhận ra được rõ ràng rằng Mộc Dương đang khổ sở, so với những câu chữ trong kịch bản mà anh từng đọc còn khổ hơn trăm lần, vạn lần.
“Đó không phải lỗi của em ——”
Giải Biệt Đinh đứng ở cửa, ngữ điệu thong thả, như đang vô cùng cẩn thận mà sắp xếp ngôn từ: “Mộc Dương, em đừng thấy khổ sở vì sai lầm của người khác.”
Mộc Dương hơi giật mình, trái tim hoang vu vì bị gió bão càn quét đang từ từ cảm nhận được rằng, Giải Biệt Đinh đang an ủi cậu.
Sau một hồi, cậu mới cúi đầu: “Tôi ăn no rồi.”
Giải Biệt Đinh nghe vậy thì đi về phía cậu, thấy đồ ăn trông có vẻ chưa được động đến thì nhíu mày: “Ăn ít quá.”
Mộc Dương nhấp môi dưới, cậu định đứng dậy rời đi thì đã bị Giải Biệt Đinh ấn ngồi trở về.
Giải Biệt Đinh bưng chén lên, múc một chút mướp hương xào trứng cùng xương sườn hấp, thịt xương sườn đã được hầm nhừ, anh có thể gỡ thịt khỏi xương một cách dễ dàng, sau đó múc cùng cơm đưa đến bên miệng Mộc Dương: “Ăn thêm một chút.”
“……” Mộc Dương mê man mà mở miệng, không biết Giải Biệt Đinh đang làm cái gì.
Khi Giải Biệt Đinh đút tới miếng thứ hai, Mộc Dương hơi tránh đi: “Tôi… tôi có thể tự ăn.”
Giải Biệt Đinh không tiếp tục kiên trì: “Ăn nhiều một chút.”
Có lẽ là do Giải Biệt Đinh trùng hợp mua được món cậu thích nên Mộc Dương vẫn ăn hết bữa cơm tối đó dù tốc độ rất chậm.
Đây là phòng Giải Biệt Đinh, sau khi cơm nước xong thì Mộc Dương vốn định rời đi, nhưng lại thấy Giải Biệt Đinh cầm một cái gối: “Anh ngủ sô pha nên không ảnh hưởng tới em.”
Mộc Dương ngẩn người, rồi mới nhận ra Giải Biệt Đinh nói vậy là bởi vì hôm qua cậu bảo họ đã ly hôn, ở chung một phòng không tốt lắm.
Mộc Dương nghiêng đầu nhìn Giải Biệt Đinh, thật sự không hiểu anh muốn làm gì.
“Anh không cần như vậy.” Mộc Dương cảm thấy hoang mang, “Anh cũng đâu thích tôi, vì sao cứ phải xen vào chuyện của tôi?”
Thích sao?
Giải Biệt Đinh nói không rõ, thậm chí anh còn không hiểu thích là trạng thái như nào.
Mộc Dương không muốn anh trả lời, cho rằng sự im lặng của anh chính là đáp án.
Trong khoảnh khắc cậu dựa vào trên giường chuẩn bị nằm xuống thì bỗng nhận ra: “Đúng rồi… Tôi đã ký đơn thỏa thuận ly hôn, nhưng chúng ta còn chưa làm chứng nhận ly hôn.”
Giải Biệt Đinh bỗng quay đầu, đôi môi vừa hé mở đã bị Mộc Dương ngắt lời: “Nhưng sau một tháng ký đơn thoả thuận ly hôn mới được lấy chứng nhận.”
Giải Biệt Đinh dừng một chút: “Không làm cũng được.”
Không ly hôn cũng được.
Nhưng Mộc Dương không cảm thấy vậy, toàn thân cậu vùi trong đệm chăn, chỉ lộ ra một cái đầu: “Một tháng sau tôi sẽ đi, trước khi đi sẽ cùng anh đến Cục Dân Chính…… Anh không cần lo lắng.”
Thật ra cậu muốn nói là không làm cũng được, cùng lắm là 5 năm sau cậu sẽ chết.
Chờ sau khi cậu chết, trên sổ hộ khẩu của Giải Biệt Đinh chắc chắn sẽ không còn tên cậu, so với li hôn cũng không khác mấy.
Nhưng nghĩ lại thì, sao cậu lại muốn Giải Biệt Đinh chịu đựng cậu suốt 5 năm?
Khi chưa có giấy chứng nhận thì sự tồn tại của cậu đối với Giải Biệt Đinh sẽ giống như bom hẹn giò.
Mộc Dương tắt đèn, Giải Biệt Đinh đối diện với bóng đêm, còn có một tháng.
Anh chỉ nhìn thấy hình dáng mơ hồ trên giường: “Anh không muốn ly hôn.”
Mộc Dương giật mình: “Ừm……”
Nhưng cậu không còn muốn tìm hiểu xem lời này của Giải Biệt Đinh có phải thật hay không, hay là vì nguyên nhân gì mà không muốn ly hôn.
“Nhưng tôi muốn ly hôn.”
Mộc Dương nằm nghiêng, đưa lưng về phía Giải Biệt Đinh rồi nghịch tay mình: “Chờ ly hôn xong thì anh muốn thế nào cũng được, lời lúc trước thì cứ coi như tôi chưa từng nói.”
Cậu từng nói một lời tuyên ngôn tàn nhẫn nhất với Giải Biệt Đinh.
Chính là trừ khi cậu chết, thì bất cứ con yêu tinh nào cũng đừng hòng bò lên giường Giải Biệt Đinh, ai tới thì cậu đuổi người đó, tới một đôi thì cậu chém cả đôi.
“Là tôi có lỗi với anh.” Giọng Mộc Dương vừa nhẹ vừa chậm rãi, có vẻ như đang buồn ngủ, “Không có hôn nhân thì sự nghiệp của anh cũng có thể đi xa hơn……”
Cũng không hẳn kiếp trước cậu không tủi thân vì việc này.
Rõ ràng là đã kết hôn, nhưng fans của Giải Biệt Đinh hay là những người qua đường, những người trên