Edit: Cánh Cụt
【 Làm thế nào để níu kéo cuộc hôn nhân còn một tháng?
—— Ơ này, sao đối phương lại muốn ly hôn?
—— Anh ngoại tình à? Hay đánh bạc? Mập mờ cùng người khác? Pc?
—— Lầu trên ơi, pc là gì?
—— Pc là chơi gái ấy, đừng ngắt lời, phải nói rõ ràng lý do vì sao muốn ly hôn trước.
Qua thật lâu, blogger mới trả lời: Không có hành vi làm loạn nào, chỉ là tôi lạnh lùng quá, có vẻ em ấy không còn yêu tôi.
—— À, lạnh nhạt jpg.
Vậy anh xứng đáng.
—— Thần tán thành.
—— Tán thành 10086.
……】
*
Giải Biệt Đinh trở lại trong phòng, Mộc Dương còn đang ngủ.
Anh ngồi ở mép giường một lát, không làm gì cả, chỉ yên tĩnh ngắm nhìn hình dáng của Mộc Dương trong đêm tối.
Thật ra về cơ bản là anh nhìn không rõ, nhưng người này còn nằm ở nơi đây, trái tim còn đang đập, làn da ấm áp hơi thở nhẹ nhàng kia đã mang đến cho Giải Biệt Đinh một cảm xúc không biết tên.
Nên gọi nó là gì nhỉ?
Chắc gọi là an tâm nhỉ.
Giải Biệt Đinh cũng không quá buồn ngủ, dù thân thể đang thể hiện ra sự mệt mỏi của nó.
Anh đứng dậy mở đèn nhỏ ra, đi tới trước sô pha mở cái balo mà Mộc Dương không cần kia.
Đồ vật bên trong nằm ngoài dự kiến của anh.
Một cái camera, một khung ảnh, bên trong là ảnh kết hôn của bọn họ.
Ảnh kết hôn phải mang không khí trang trọng và hạnh phúc, nhưng bởi vì khuôn mặt lạnh lùng của Giải Biệt Đinh nên chỉ có Mộc Dương là vui đến mức tả được thành lời, nắm chặt lấy tay Giải Biệt Đinh, giống như đang đóng vai trong một vở kịch.
Sau lưng khung ảnh còn có một tờ ghi chú đã cũ nát, bên trên thể hiện sự ngông cuồng của thiếu niên cùng mục tiêu cần đạt được.
【 Khi tôi thích một người thì phải kết hôn cùng anh ấy, muốn được hôn môi mỗi ngày, muốn được ôm, muốn……】
Giải Biệt Đinh ngắm nhìn thật lâu những dòng chữ ngắn ngủn đó.
Anh nhìn lại mình cùng Mộc Dương của 5 năm trước, dường như ngoài trừ việc kết hôn thì không còn gì cả.
Không có hôn môi, không có ôm, không có làm tình, đến cả việc ngồi cùng bàn ăn ba bữa một ngày cũng rất ít.
Camera cũng không có gì đặc biệt, chỉ treo một tấm gỗ được khắc bằng tay, phía trước có khắc ba chữ Giải Biệt Đinh, mặt sau là dòng bình an hỉ nhạc.
Giải Biệt Đinh còn nhớ nó.
Lúc trước Mộc Nam Sơn lấy thân phận bề trên tới tìm anh, hy vọng có thể làm quà sinh nhật cho con trai, trong đầu anh hiện ra cục bông trắng thỉnh thoảng sẽ đi theo sau anh rồi gọi là anh trai, không có suy nghĩ từ chối.
Sau này khi cục bông trắng trưởng thành, thì hai người mới thật sự bắt đầu có tiếp xúc, mà Mộc Dương không còn gọi anh trai nữa, mỗi lần đều gọi thẳng tên.
Cậu nói không muốn làm em trai mà phải làm bạn trai.
Lúc đó tuy Giải Biệt Đinh không thấy phản cảm, nhưng cũng không dao động là bao.
Tựa như ném một viên đá vụn vào biển rộng gợn sóng, tuy có gợn sóng đó, nhưng so với biển trời bao la hùng vĩ thì thật bé nhỏ.
Giải Biệt Đinh đặt hai thứ về lại chỗ cũ.
Anh đi đến trước giường, định tắt đèn đi.
Nhưng khi nhìn thấy đôi môi ửng đỏ của Mộc Dương thì không hiểu sao lại nghĩ tới hôn môi.
Mộc Dương đã từng muốn anh hôn môi, đợi ít nhất là 5 năm.
Giải Biệt Đinh không cử động một lúc lâu, tất nhiên anh sẽ không thể trộm hôn khi người khác đang ngủ, như vậy thì không tôn trọng đối phương chút nào.
Huống chi Mộc Dương đã muốn ly hôn, có lẽ cũng không cần anh nữa.
“Còn yêu anh không……” Trong không khí truyền đến một lời tiếc than, mang theo sự mông lung.
Khi ngọn đèn tắt, Mộc Dương bỗng chốc mở mắt.
Qua hồi lâu, cậu mới chậm rãi nói một lời, không phát ra âm thanh nào, giống như bị đêm tối nuốt mất.
“Yêu.
”
Từ thời niên thiếu cậu đã bắt đầu chấp nhất với một người, từ khi kết hôn đến khi tử vong, mỗi một phút mỗi một giây đều đặt ở trong lòng, sao có thể dễ dàng buông như vậy?
Cậu chỉ không yêu chính mình mà thôi.
Cho nên không muốn tranh giành, không cần tương lai.
*
“Cút.
”
Một chữ thật bình tĩnh, Mộc Dương ôm chân rúc chỗ đầu giường, nhìn Giải Biệt Đinh bằng khuôn mặt không cảm xúc.
“Giải Biệt Đinh, coi như tôi xin anh, anh đi được không?”
Giải Biệt Đinh sững sờ, anh đang bưng chén, hiếm khi cảm nhận được cái gọi là không biết làm sao.
Đây là ngày thứ năm.
Mộc Dương cũng không ra khỏi cửa, nếu không phải Giải Biệt Đinh mua cho cậu một ngày ba bữa cơm, có lẽ cậu sẽ không muốn ăn.
Mỗi ngày ngoại trừ ngồi hoặc nằm yên tĩnh ở trên giường thì cậu cũng không làm gì hết.
“Tôi đã nói khi đến thời gian nhất định sẽ lấy chứng nhận ly hôn cùng anh, kể cả tôi không làm đơn thỏa thuận ly hôn thì anh cũng có thể trực tiếp cưỡng chế ly hôn mà, sao anh còn phải ở lại chỗ này?”
“…… Không phải vì ly hôn.
” Giải Biệt Đinh đặt chén ở đầu giường, anh thận trọng lặp lại một lần, “Mộc Dương, anh không muốn ly hôn.
”
“Nhưng tôi muốn.
” Vành mắt Mộc Dương đỏ lên, “Tôi đã tốn rất nhiều năm cho anh, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
”
Bỗng tim Giải Biệt Đinh run lên.
“Tốt nhất là anh rời đi, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa được không?”
Mộc Dương nhắm mắt lại, khi Giải Biệt Đinh vừa xuất hiện, cậu đã không còn cảm giác bị hút hồn nữa.
Cậu không khống chế nổi bản thân, cũng chỉ có thể để Giải Biệt Đinh rời đi.
Giải Biệt Đinh ngừng sau một lúc lâu: “Vậy em đồng ý với anh, đừng tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn ngày hôm đó nữa.
”
Mộc Dương mở mắt ra, con ngươi xinh đẹp nhìn anh mà không hề dao động.
Giải Biệt Đinh suy nghĩ, anh tiến tới ngồi lên mép giường: “Anh có thể ôm em một cái không?”
Mộc Dương khẽ giật mình.
Lúc bị ôm để thăm dò, Mộc Dương thấy hoảng hốt.
Thật ra mấy ngày nay bọn họ tiếp xúc thân thể không ít, đặc biệt là ngày mới gặp mẹ đẻ thì cậu bị Giải Biệt Đinh ôm không biết bao nhiêu lần.
Nhưng một cái ôm không hề có mục đích, chỉ đơn giản ôm thôi thì là lần đầu tiên.
Dáng người của Giải Biệt Đinh thuộc kiểu vai rộng eo thon.
Trước đây Mộc Dương từng tưởng tượng vô số lần, với dáng người như vậy của Giải Biệt Đinh thì lúc được bế chắc chắn sẽ rất thoải mái, vừa có cảm giác an toàn mà lại không quá áp lực.
Hiện giờ cậu thật sự đã có cái ôm thứ nhất, nhưng Mộc Dương lại không cảm thấy vui vẻ gì, chỉ là yên lặng nhận lấy cái ôm từ Giải Biệt Đinh, không đẩy ra, cũng không chào đón.
Cậu dựa nhẹ lên cổ Giải Biệt Đinh, thật ấm áp.
Nhưng chỉ có mười giây.
Giải Biệt Đinh đếm xong số cuối cùng thì mau chóng kiềm chế rồi buông lỏng tay ra: “Ăn cơm thật ngon nhé, hôm nay thời tiết không tồi, anh muốn ra ngoài đi một chút.
”
Mộc Dương không bảo được hay không được.
Cậu nhìn bóng lưng của Giải Biệt Đinh, suýt nữa cậu đã buột miệng nói lời hối hận.
Sự kiên nhẫn Giải Biệt Đinh dành cho cậu trong nhiều ngày qua chính là sự dịu dàng mà cậu đã từng vọng tưởng vô số lần mà không đạt được.
Nhưng không có ý nghĩa gì.
Mộc Dương hiểu rõ hơn bất kì ai khác, cậu dùng thời gian 5 năm để nghiệm chứng một sự thật —— Giải Biệt Đinh không yêu cậu.
Nhưng có lẽ là do câu nói cuối cùng của Giải Biệt Đinh khiến Mộc Dương sững sờ một hồi, sau đó cậu vẫn ngồi dậy ăn vài miếng cơm.
Tuy rằng không ăn nhiều, nhưng cũng không đến mức làm cậu chết đói.
Cậu chầm chậm kéo rèm ra, ánh mặt trời bên ngoài đúng là không tồi, khắp nơi đều mang màu xanh lục, bên hồ phía dưới có không ít người ngồi, trông