Giang Hạc nhìn tin nhắn trong điện thoại gửi tới, vẻ mặt trầm thấp hai ngày, rốt cục một lần nữa lộ ra nụ cười.
Giang Hạc: Khương Trà dễ uống không?
Yuan: Dễ uống.
Giang Hạc: Còn khó chịu sao?
Yuan: Không khó chịu nữa.
Giang Hạc nhíu mày, lại có tác dụng như vậy.
"Tiểu Du." Giang Hạc cầm điện thoại di động nói với trợ lý đang ở một bên tùy thời chờ lệnh, "Cô có thể gửi thông tin liên lạc của người vừa rồi cô đặt Khương Trà cho tôi được không.”
"Đương nhiên có thể." Phùng Du nhìn Giang Hạc khôi phục bình thường, cũng thở phào nhẹ nhõm theo, hai ngày trước khi ông chủ không liên lạc được với bạn gái, gấp đến độ cả đêm không ngủ được, còn kéo mấy trợ lý bọn họ tới bàn bạc phương pháp, cuối cùng dưới điều kiện không động đến hắc khoa học kỹ thuật, dùng phương thức phát tờ rơi khắp thành phố, và đã tìm được người.
Sau khi gửi thông tin liên lạc cho Giang Hạc, Phùng Du thuận tiện chia sẻ cho Giang Hạc một cái APP, "APP này cũng là đặc sắc của nhà bọn họ, không chỉ có thể dùng để ghi chép lại thời gian kinh nguyệt, mỗi ngày còn có một gợi ý nhỏ tri kỷ, rất thuận tiện.”
Giang Hạc vừa tải về, vừa chăm chú lắng nghe, chờ ứng dụng vừa cài đặt xong, cậu lập tức đánh dấu hai ngày này lên, như vậy tháng sau cậu có thể nhắc nhở Viện Viện trước.
Phùng Du nhìn thấy hành động nhỏ này của Giang Hạc, tán thưởng một câu: "Giang Tổng, anh đối với bạn gái thật chu đáo.”
Giang Hạc nói: "Là chuyện nên làm.”
Tuy rằng không rõ Giang Hạc qua lại với bạn gái từ khi nào, nhưng Phùng Du thấy thái độ nghiêm túc của Giang Hạc đối với người bạn gái này, nghĩ thầm, vị này chỉ sợ sau này chính là phu nhân ông chủ của cô, vì sau nhìn thấy chân nhân phải thật cẩn thận hầu hạ.
Thời gian trôi qua, triển lãm khoa học kỹ thuật rất nhanh tiến đến hồi kết, Giang Hạc sau khi trao giải thưởng cho một đám công ty đoạt giải thưởng, liền ngựa không dừng vó bay về thành phố S.
Vừa xuống máy bay, Phùng Du cùng cậu đi hơn nửa tháng liền lập tức báo cáo xin nghỉ: "Giang Tổng, chồng tôi đến đón tôi, tôi liền đi trước.”
Giang Hạc gật đầu, nửa tháng nay ngoại trừ điện thoại công tác, cậu nghe được nhiều nhất chính là điện thoại mà chồng Phùng Du quan tâm hỏi thăm cô, ngoại trừ hâm mộ vẫn là hâm mộ.
Bất quá may mắn, cậu cũng tìm được người có thể quan tâm cậu.
Giang Hạc mở điện thoại ra, quả nhiên trong khung chat trên điện thoại di động, nhìn thấy một tin nhắn mười phút trước hỏi cậu đã đến hay chưa.
Giang Hạc mỉm cười, trả lời đối phương một giọng nói an tâm: "Đã đến, không cần lo lắng.”
Yuan: Được.
Giang Hạc lại hỏi: ,"Tối nay tôi không có công vụ phải xử lý, có muốn tôi đặt nhà hàng hay không, cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm. ”
Đối diện rất nhanh liền trả lời tin tức.
Yuan: "Rất không trùng hợp, tối nay phải tăng ca, hôm khác lại hẹn được không? ”
"Được rồi." Giang Hạc hơi mất mát thu hồi điện thoại di động, kéo vali đi về phía bãi đỗ xe bên ngoài sân bay.
Bên ngoài có trợ lý đặc biệt đến đón cậu.
Giang Hạc bước ra khỏi bãi đỗ xe, đang muốn gọi điện thoại hỏi trợ lý ở lối ra nào, khóe mắt liền liếc nhìn thấy quầy hoa quả bên cạnh có một gương mặt quen thuộc.
Giang Hạc đang gọi điện thoại dừng tay, trong mắt xẹt qua một tia kinh hỉ, cậu kéo vali, bước nhanh xuyên qua đám người xung quanh, tâm tình kích động hướng về phía quầy hoa quả kia.
"Viện Viện."
Giang Hạc đứng bên cạnh cô gái hơi khom người chọn trái cây, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Nhưng cô gái dáng người mảnh khảnh thon thả trước mặt cậu đang khom lưng nghiêm túc lựa chọn hoa quả, rõ ràng không nghe thấy thanh âm của cậu.
Giang Hạc đợi một chút, lại gọi một tiếng: "Viện Viện.”
Tấn Tĩnh đem chín quả táo chọn xong trên quầy hoa quả bỏ vào một cái túi nhựa màu trắng, đưa cho ông chủ cân, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có một thanh âm trầm thấp ôn nhu vang lên, xuất phát từ hiếu kỳ, cô nhìn thoáng qua bên người, chỉ thấy phía sau cô có một người mặc âu phục giày da, dáng người thon dài ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô.
Tấn Tĩnh sửng sốt một khắc, lễ phép gất đầu với đối phương: "Tiên sinh, ngài đang gọi tôi sao? ”
Giang Hạc nhìn gương mặt của Tấn Tĩnh có năm sáu phần giống với người cậu nhớ tới, nhưng không phải người cậu muốn tìm kia, ngay cả thanh âm cũng không phải là thanh âm cậu muốn nghe, ánh mắt thoáng cái cô đơn xuống: "Xin lỗi, tôi nhận nhầm người rồi.”
Tấn Tĩnh thản nhiên cười cười, hào phóng lắc đầu: "Không sao.”
Lúc này, chủ quầy trái cây cân nặng xong trái cây Tấn Tĩnh chọn, trả lại cho cô: "Hai mươi đồng.”
Tấn Tĩnh đang muốn lấy điện thoại di động thanh toán, Giang Hạc lại nhanh hơn cô một bước: "Vừa rồi quấy rầy cô rồi, tiền hoa quả này để tôi trả cho.”
Tấn Tĩnh vừa định mở miệng nói không cần, mã thu tiền của ông chủ bên kia đã phát ra âm thanh nhắc nhở.
Tấn Tĩnh đờ đẫn há miệng: "Cảm ơn."
"Nên như vậy, không cần cảm ơn." Giang Hạc cười cười, dừng một chút nhìn dung nhan có năm sáu phần tương tự Viện Viện của Tấn Tĩnh, suy nghĩ một chút lại hỏi một câu, "Thưa cô, mạo muội hỏi một chút, nhà cô có phải còn có chị hay em gái có bộ dạng rất giống cô không?”
Vấn đề này thật sự quá kỳ quái, hiện tại người đi bắt chuyện đều là phong cách này sao, Tấn Tĩnh trong lòng thổ tào một câu, bất quá vẫn thành thật trả lời cậu: "Không có, nhà tôi cũng chỉ có tôi cùng em trai, hai chị em tôi, không có chị em gái nào khác.”
"Được," Giang Hạc một lần nữa không thể che giấu được sự mất mát, "Quấy rầy.”
Tấn Tĩnh cầm lên túi nilon trong tay: "Không sao, cảm ơn trái cây.”
Nói xong cô liền tiêu sái ra khỏi khỏi quầy hoa quả, sang một bên bắt xe.
Giang Hạc thấy cô còn chưa đi được hai bước, bên cạnh cây cột phía sau cô liền chạy ra một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi dáng người thon dài hoàn mỹ, đeo khẩu trang màu đen cùng mũ lưỡi trai thật dày, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp mà sắc bén, nhìn cậu một cái.
Người phụ nữ thấy thiếu niên dường như có chút kinh hỉ, hỏi anh hai câu, lại lấy hai quả táo từ trong túi nilon cho anh.
Giang Hạc cho rằng đây chính là em trai mà cô nói, cũng không để ý, liên lạc với trợ lý đang chờ ở bãi đậu xe, kéo vali rời đi.
—
Buổi tối Tấn Viễn ngồi trên sô pha trong