Kết quả sau khi xúc động là ngoại trừ hối hận vẫn chỉ là hối hận.
Buổi tối Tấn Viễn nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, ngoài miệng anh đáp ứng thật sảng khoái, thế nhưng trong lòng căn bản còn chưa chuẩn bị tốt đi gặp Giang Hạc.
Tấn Viễn không ngủ được ở trên giường ngồi dậy, từ trong tủ đầu giường lấy ra một túi kẹo hoa quả, ngồi trên giường từng viên từng viên lột ăn.
Mãi cho đến khi ăn đến đau răng, anh mới dừng lại, mở điện thoại.
Mở nhóm WeChat trong ký túc xá của bọn họ.
Suy nghĩ một chút, thăm dò nhắn tin trong nhóm.
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Còn thức không?
Anh vừa xuất hiện, trong nhóm liền náo nhiệt hẳn lên.
Thay hình đổi dạng Hà Lạc: Vua ngủ tối nay không ngủ?
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Có một số việc muốn hỏi anh em.
Thanh thanh bạch bạch Đậu Gia: Hỏi đi.
Cải tà quy chính Phùng Kha: [Tò mò]
Tấn Viễn mím đầu lưỡi còn phiếm ngọt, nghĩ nghĩ một chút, đánh chữ hỏi.
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Là như vậy, tôi có một người bạn, anh ta vì một số lý do, lừa dối một cư dân mạng trên mạng, bây giờ cư dân mạng đề nghị gặp gỡ, xin hỏi làm thế nào để làm cho cư dân mạng hết hy vọng nhưng không ghét anh ta.
Thay hình đổi dạng Hà Lạc: Oaa, cậu nói là bạn cậu chứ không phải chính mình!
Cải tà quy chính Phùng Kha: Là hoa hậu giảng đường của chúng ta lúng túng, cũng là cậu đối với thế tục trần gian này không có hứng thú, thế mà lại chạy đi võng luyến hư vô mờ mịt.
Thanh thanh bạch bạch Đậu Gia: Nếu như bạn trong lời của cậu là chính mình, có thể sẽ hơi khó khăn, cậu liền tướng mạo như vậy, sẽ không có cô gái nào là không thích.
Dưới ánh đèn, hai má Tấn Viễn hiện ra một tầng hồng mỏng, giống như lên son phấn bạch ngọc mỹ lệ.
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Không phải tôi.
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Là một người bạn của tôi.
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Thật đấy.
Thay hình đổi dạng Hà Lạc: Ừ.
Thay hình đổi dạng Hà Lạc: Tôi tin!
Thay hình đổi dạng Hà Lạc: Tôi thực sự tin!
Thanh thanh bạch bạch Đậu Gia: Tin tưởng tán thành!
Cải tà quy chính Phùng Kha: Tin tưởng tán thành!
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Tin hay không không quan trọng.
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Các cậu có thể cho tôi đề nghị tốt hơn không...?
Thanh thanh bạch bạch Đậu Gia: Có.
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Nói một chút.
Thanh thanh bạch bạch Đậu Gia: Nói vô ích.
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: [Lì xì 88 tệ]
Thanh thanh bạch bạch Đậu Gia: Đơn giản a.. kiến quang tử* có nghe nói qua chưa, tuy rằng diện mạo của cậu cùng ánh sáng chết không quá phù hợp, bất quá khả năng thao tác vẫn rất mạnh đi.
(*) Là một câu nói hài hước. Thường được sử dụng để mô tả tình yêu trực tuyến, "ánh sáng" có thể được hiểu là cuộc sống thực, tình yêu trực tuyến của nam và nữ sau khi gặp nhau trong bộ dạng rất xấu, vì vậy thấy ánh sáng chết.
Thanh thanh bạch bạch Đậu Gia: [Chia sẻ trên website: Luận gặp phải những quang tử... Nói về những thao tác tao nhã...]
Tấn Viễn ôm một trái tim tò mò mở liên kết, bên trong ghi chép đủ loại kinh nghiệm thấy quang tử, loại thứ nhất rõ ràng chính là diện mạo không được, trực tiếp khuyên lui, loại thứ hai là thói quen hành vi nhìn không vừa mắt dần dần rời xa, loại thứ ba chính là tam quan bất hợp đi đến chia tay.
Tấn Viễn mở loại thứ hai, bên trong giới thiệu đều là một ít miêu tả những thói quen xấu của quang tử như chẹp miệng, ngoáy lỗ mũi, rung chân.
Anh đọc hai trang rồi tắt nó đi.
Một lần nữa vào trong nhóm hỏi.
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Không có loại phương pháp gặp mặt mà không làm cho đối phương ghét bạn lại có thể khiến đối phương từ bỏ tình yêu của mình, lui về thành chế độ bạn bè bình thường ở chung sao?
Thanh thanh bạch bạch Đậu Gia: Yêu cầu này của cậu quá khó khăn, nếu đã phát triển đến mức gặp mặt, vậy nhất định là đều có hảo cảm lẫn nhau a.
Thanh thanh bạch bạch Đậu Gia: Đều có hảo cảm, vậy nhất định là không có cách nào lui về cảnh giới bằng hữu bình thường, hoặc là tiến thêm một bước thăng cấp thành quan hệ trai gái, hoặc là lui một bước ngay cả bằng hữu cũng không làm được, có hai lựa chọn, chỉ có thể chọn một.
Tấn Viễn nhíu nhíu mày.
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Thật sự không có biện pháp nào khác?
Thanh thanh bạch bạch Đậu Gia: Không còn nữa.
Thay hình đổi dạng Hà Lạc: Cũng không phải không có.
Tấn Viễn nhíu mày.
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Mau nói.
Thay hình đổi dạng Hà Lạc: [Nhận thu mã QR]
Trang điểm Hà Lạc: Thanh toán trước và sau khi giao hàng.
Tấn Viễn quét cho hắn tám mươi tám đồng.
Thay hình đổi dạng Hà Lạc: Chưa gặp mặt hảo cảm đều mông lung, mơ hồ, không xác định, chỉ có gặp mặt ở chung mới có thể xác định được loại hảo cảm này, cậu có thể bắt đầu từ phương diện này.
Thay hình đổi dạng Hà Lạc: Dù trang trí ra một kiểu không làm cho cô ấy chán ghét cậu, nhưng lại không quá thích hợp với phong cách của cậu, chính là kiểu này không dễ nắm bắt, hơn nữa cậu còn phải biết trước cô ấy thích cái gì, không thích cái gì để phán đoán, nhưng hệ số khống chế rất khó khăn, chính cậu phải cân nhắc.
Tấn Viễn xem xong như có điều suy nghĩ, hình như có chút đạo lý.
Cải tà quy chính Phùng Kha: Kiếm tiền đệ nhất tiểu cao tay chỉ có thể là Hà Lạc cậu, nhìn như cái gì cũng đã nói, nhưng trên thực tế lại như không nói gì cả.
Thay hình đổi dạng Hà Lạc: Cậu có biện pháp gì tốt?
Cải tà quy chính Phùng Kha: Các cậu nói đều quá phức tạp, theo tôi thấy, Tấn Viễn trực tiếp làm một bộ thời trang HKT đi gặp mặt là được rồi, hiện tại các tiểu cô nương thích làʍ ŧìиɦ yêu võng luyến đều có độ tiếp nhận rất cao, các cô có thể tiếp nhận cùng trời trang HKT làm bạn tốt, nhưng tuyệt đối không thể tiếp nhận cùng thời trang HKT làm quan hệ trai gái.
Thay hình đổi dạng Hà Lạc: Sao cậu lại biết rõ như vậy, vạn nhất người ta coi trọng Tấn Viễn mặc thời trang HKT thì làm sao.
Cải tà quy chính Phùng Kha: Lên phần mềm bò sát tìm hiểu một chút, tôi vừa tìm kiếm trên mạng, 90% mọi người đều nói có thể chấp nhận hành vi thời trang HKT, nhưng 88% mọi người đều tỏ vẻ không thể chấp nhận thời trang HKT làm quan hệ trai gái, tôi cảm thấy Tấn Viễn cũng không có cơ hội nhỏ như vậy gặp phải 2% còn lại a.
Cải tà quy chính Phùng Kha: Thiệt thòi các cậu học máy tính, dùng số liệu để nói chuyện nha các cưng?
Thay hình đổi dạng Hà Lạc: [nghiến răng]
Thay hình đổi dạng Hà Lạc: Cậu lợi hại.
Tấn Viễn thấy bọn họ có xu hướng cãi nhau, khuyên nhủ:
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Đừng ồn ào.
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Ai nói cũng đều có đạo lý riêng.
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Tất cả các cậu đều có kinh nghiệm?
Trong nhóm nháy mắt yên tĩnh vài phút.
Thanh thanh bạch bạch Đậu Gia: Đều nói thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra chân lý, cậu đi thực hành một chút chẳng phải sẽ biết.
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Không phải tôi.
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Một lần nữa nhấn mạnh.
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: Là một người bạn của tôi.
Thanh thanh bạch bạch Đậu Gia: Ừ, được, bạn bè, bạn bè!
Cải tà quy chính Phùng Kha: Bạn bè, bạn bè, sẽ không nhớ nhầm nữa!
Thay hình đổi dạng Hà Lạc: Tôi vừa mới dùng Tấn Viễn thay bạn bè nói chuyện hộ, mọi người đừng coi là thật nhoaa..
Tấn Viễn: "..."
Bọn họ đánh ra lời nói nhìn như đã tin tưởng, nhưng Tấn Viễn biết bọn họ vẫn không tin, nguyên bản còn muốn giải thích thêm một lần nữa, suy nghĩ một chút, vẫn là quên đi, loại chuyện này càng giải thích càng như thật.
Tấn Viễn tắt điện thoại di động, nằm trên giường một lúc.
Không lâu sau anh lại đứng lên, tìm kiếm mấy diễn đàn nhìn một chút, hai giờ sáng anh mua một đống đồ trên mạng, rốt cục tắt điện thoại di động rơi vào giấc ngủ say.
Lúc nghỉ trưa thứ sáu, Tấn Viễn pha đường đỏ Khương Trà trong phòng trà, Hà Lạc thần thần bí bí tiến đến trước mặt anh.
Tấn Viễn dùng thìa khuấy bột đường trong cốc, thấy hắn cẩn thận trốn tránh đám người tiến đến bên cạnh anh, nhíu mày: "Làm gì? ”
"Hí," Hà Lạc cười một chút, từ trong ngực lấy ra hai tờ giấy hình chữ nhật, "Cho cậu một thứ tốt. ”
"Cái gì?" Tấn Viễn buông thìa xuống, nhận lấy tờ giấy Hà Lạc đưa tới nhìn thoáng qua, phiếu giảm giá hai mươi tệ của một quán lẩu nào đó.
Tấn Viễn nghi hoặc: "Cho tôi cái này làm gì?”
"Không phải cậu muốn đi gặp mặt với bạn mạng sao?" Hà Lạc lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, "Anh em tốt không có gì có thể tài trợ cho cậu, đành tài trợ cho hai phiếu giảm giá lẩu, đủ ý tứ đi.”
"Đủ ý tứ." Tấn Viễn cầm hai tờ giấy vàng hai mươi tệ hắn đưa, hỏi hắn, "Có phải gần đây cậu lại thiếu tiền, lên mạng cướp mua phiếu giảm giá không? ”
"Không có, không làm chuyện vô đạo đức." Hà Lạc liên tục phủ quyết, "Đây là lần trước tôi dẫn ba tôi đến quán lẩu này ăn cơm, bọn họ làm hoạt động phát, còn có mấy ngày nữa là hết hạn, không dùng thì quá đáng tiếc, dù sao cũng là tiền. ”
"Như vậy a," Tấn Viễn yên tâm rũ mắt xuống, thời gian thật sự có thể thay đổi rất nhiều người, ai có thể nghĩ đến hiện tại ngay cả một tấm phiếu giảm giá hai mươi đồng cũng đau lòng, Hà Lạc năm nhất đại học kia rơi xuống hai trăm đồng cũng sẽ không đau lòng phá gia chi tử, "Nếu cậu thật sự thiếu tiền, thiếu cực kỳ thì cứ nói cho tôi biết, chỗ này của tôi còn có chút. ”
"Không cần, gần đây trong nhà có chút khởi sắc," Hà Lạc tươi cười tươi sáng, "Kiếm đủ tiền trả nợ rồi. ”
Tấn Viễn thu hồi tầm mắt, chuyển đề tài nói: "Vậy cậu sao lại lén lút đưa cho tôi như vậy. ”
Hà Lạc nhìn thoáng ra bên ngoài: "Đó còn không phải là sợ một đám đồng nghiệp nữ thầm mến cậu bên ngoài biết cậu đi gặp gỡ bạn mạng thương tâm sao. ”
Tấn Viễn nhấp một ngụm trà đỏ: "Nhấn mạnh một chút, là một người bạn của tôi, không phải tôi. ”
"Biết rồi." Hà Lạc sờ sờ vành tai, "Bằng hữu, bằng hữu, vậy cậu nhớ phải đem phiếu giảm giá này cho bạn bè của cậu a. ”
Tấn Viễn gật đầu: "Ừ. ”
"Cậu đang uống cái gì, hình như không phải nước glucose" Hà Lạc nói xong nhìn thoáng qua trong chén của Tấn Viễn, "Chẳng lẽ đây là nhãn hiệu mới lần trước cậu nói, thấy mùi rất ngọt ngào và thơm nha.”
"Không phải," Tấn Viễn nghiêng người, không cho hắn nhìn vào chén của mình, "Là tôi gần đây đang thử một thứ mới, hương vị so với glucose tốt hơn không nói, độ ngọt cũng đủ, tôi cảm thấy không tệ, liền mua uống. ”
Hà Lạc nghe Tấn Viễn nói như vậy, duỗi đầu: "Tốt như vậy, vậy cậu cũng rót cho tôi một chén, tôi cảm thấy gần đây tôi cũng có chút hạ đường huyết. ”
Tấn Viễn không đồng ý, từ trong tủ lấy ra một túi glucose anh chưa uống hết cho hắn, "Cái này chỉ tôi mới có thể uống, còn gói glucose này của tôi có thể cho cậu.”
Hà Lạc cầm glucose lui về phía sau: "Vậy tôi có thể nếm thử hương vị không?”
Tấn Viễn một lần nữa cự tuyệt: "Không được, cái này không phải cho đàn ông uống. ”
Hà Lạc đầu đầy dấu chấm hỏi (???): "Vậy tại sao cậu lại có thể.”
Tấn Viễn lý luận khập khiễng nhưng vẫn cường tráng: "Bởi vì tôi không giống cậu.”
Hà Lạc thật sự không rõ hắn và Tấn Viễn không giống nhau ở nơi nào, nếu Tấn Viễn không cho hắn uống, hắn cũng không dây dưa, xoay người đi cùng các đồng nghiệp khác tán gẫu.
Tấn Viễn uống Khương Trà mở wechat ra, từ khi anh đáp ứng Giang Hạc nguyện ý gặp mặt tới nay, lời nói của Giang Hạc trở nên nhiều hơn, còn thỉnh thoảng hỏi anh một số vấn đề.
Giang Hạc: Viện Viện, cô có thích ngắm cảnh đêm không?
Giang Hạc: Tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng Lan Cảnh, không biết cô có thích không?
Nhà hàng Lan Cảnh ở đâu?
Tấn Viễn chưa từng nghe nói qua, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, lại lấy điện thoại chụp một phiếu giảm giá Hà Lạc đưa.
Yuan: Không cần phải phiền toái như vậy.
Yuan: [Hình ảnh.]
Yuan: Tôi có hai phiếu lẩu giảm giá, lâu rồi tôi đã không ăn lẩu, chúng ta đi ăn lẩu đi.
Qua một lúc lâu, đối diện mới trả lời tin nhắn cho anh.
Giang Hạc: Được rồi.
Yuan: Ừ.
Tấn Viễn trả lời tin nhắn xong, suy nghĩ một chút, hướng Hà Lạc đang vui vẻ trò chuyện với các đồng nghiệp khác hỏi: "Cậu có biết nhà hàng Lan Cảnh ở đâu không? ”
"Đương nhiên biết rồi." Hà Lạc quay đầu lại, "Không phải là nhà hàng xoay trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời nổi tiếng nhất thành phố S sao, như trong lời đồn chỉ có một miếng thức ăn cũng bắt đầu từ một vạn tệ."
Bàn tay Tấn Viễn cầm ly trà đều mơ hồ phát xanh, cầm điện thoại di động hỏi Giang Hạc:
Yuan: Em đã đặt chỗ tại nhà hàng?
Giang Hạc: Đặt rồi, vừa rồi lại hủy bỏ, làm sao vậy?
Yuan: Không, tôi chỉ hỏi.
Tấn Viễn uống xong trà trong chén, hít sâu một hơi.
Không thể tức giận, tức giận sẽ không có ai care.
______
Buổi chiều tan tầm, Tấn Viễn ở trước cửa công ty lấy mấy bưu kiện anh đặt hàng trên mạng trước đó, lại đi chợ mua một đống thức ăn về nhà, sớm đã chuẩn bị xong cơm.
"Hôm nay sao lại chăm chỉ như vậy." Tấn Tĩnh sáu giờ về đến nhà nhìn thấy trên bàn ăn nấu xong đồ ăn, nói một tiếng kỳ lạ, đang muốn đi tẩy trang ăn cơm, lại bị Tấn Viễn ngăn lại.
"Chị từ từ hẵn tẩy trang." Tấn Viễn bưng hai đĩa thức ăn cuối cùng từ trong phòng bếp đi ra, "Đợi lát nữa cùng em đi ra ngoài mua vài thứ. ”
Động tác cầm nước tẩy trang của Tấn Tĩnh dừng lại: "Mua cái gì?”
Tấn Viễn không nhanh không chậm bày bát đũa: "Một ít đồ dùng nữ, chị có thể cho em vài cái đề nghị. ”
"Sao đột nhiên nhớ tới mua những thứ này," Lòng hiếu kỳ của Tấn Tĩnh trong nháy mắt đã bị Tấn Viễn câu lên, lập tức trang điểm cũng không tẩy nữa, rửa tay đi đến trước bàn ăn, cười tủm tỉm hỏi, "Có phải đã có bạn gái hay không, có muốn tỷ tỷ buổi tối nhường chỗ cho các em hay không. ”
"Không có," Tấn Viễn cầm bát đũa đưa cho cô, vô tình chặt đứt suy nghĩ của cô, "Em mua cho em dùng, chị rốt cuộc có thể đi làm tham khảo không? ”
"A...?" Tấn Tĩnh bưng bát, cằm đều muốn rơi xuống bên trong, "Vậy em mua những thứ này làm cái gì? ”
Tấn Viễn xới một bát cơm, ngước mắt phun cho cô một chữ: "Mặc.”
Tấn Tĩnh: "......"
Tấn Tĩnh lo lắng nhìn Tấn Viễn bình tĩnh ăn cơm: "Em trai a, có phải khoảng thời gian trước áp lực công việc của em quá lớn, mới dẫn đến trong khoảng thời gian này em vừa được thả lỏng, liền không khống chế được.”
Tấn Tĩnh hồi tưởng lại một chút, hình như từ khi Tấn Viễn không tăng ca, trong khoảng thời gian này giống như ngựa hoang cởi cương, mọi thứ đều không bình thường.
Lúc trước tìm cô mượn váy mặc mặc thì thôi đi, dù sao đây cũng không phải là đại sự gì, nhưng về sau kéo dài đến chụp ảnh gợi cảm, bây giờ cư nhiên muốn đi mua đồ dùng nữ, Tấn Tĩnh cảm thấy Tấn Viễn cho cô cảm giác càng ngày càng kinh hãi. "Không phải," Tấn Viễn loại bỏ xương cá trong bát, chậm rãi nói, "Là chính mình muốn thử một chút, tin tưởng bản thân, sẽ thấy một mặt hoàn toàn khác biệt."
"Chị nói xem," Tấn Viễn nói xong ngước mắt nhìn Tấn Tĩnh, "Em mặc nữ trang ra cửa, có thể bị người vạch trần hay không? ”
"Em..." Tấn Tĩnh từ trên xuống dưới đánh giá Tấn Viễn một lần, không dám xác định nói, "Thật không dám, nói thật hai lần trước em mặc nữ trang, nếu như không phải chị sớm biết em là em trai của chị, chị đều nhìn không ra em là nam nhân. ”
Tấn Tĩnh không thể không thừa nhận, Tấn Viễn lớn lên rất đặc thù.
Diện mạo là vẻ đẹp thiên về yêu nghiệt, hơn nữa anh trời sinh hạ đường huyết, đường huyết trong cơ thể thấp, từ nhỏ thân thể đã không tốt, làn da trắng như tuyết, cả người giống như một con búp bê sứ, nếu không nhìn chiều cao cùng yết hầu của anh thì rất dễ dàng bị người nghĩ thành nghịch giới tính.
Tấn Viễn nhai cơm, hàm hồ nói: "Cho nên em muốn đi thử một chút. ”
"Em phải suy nghĩ kỹ." Tấn Tĩnh cũng thấy khai mở hẳn ra, giới người mẫu các cô có người nam mặc nữ trang, nữ mặc nam trang, "Ở nhà mặc nữ trang cùng ở bên ngoài mặc nữ trang không giống nhau."
Ở nhà không có người nhìn, muốn làm thế nào thì làm, nhưng ra bên ngoài phải chịu đựng ánh mắt của người khác, nếu như không phải là thói quen, thậm chí rất nhiều phụ nữ cũng không muốn ra ngoài chịu đựng ánh mắt của người khác, đừng nói là nam nhân mặc quần áo nữ đi ra ngoài, cảm giác quẫn bách kia có thể tưởng tượng được.
Tấn Viễn gật đầu: "Suy nghĩ kỹ rồi.”
"Chính em quyết định xong là tốt rồi." Tấn Tĩnh không sao cả nhún nhún vai, "Bất quá em trai thân ái của chị, em có thể nói cho tỷ tỷ biết những hành vi bất thường gần đây của em đến tột cùng là đang làm cái gì, em cái gì cũng không nói, chị đây thật hoảng a.”
Tấn Tĩnh sợ Tấn Viễn không chịu nói, còn thêm chút uy hiếp: "Ba mẹ bảo chị trông coi em tốt một chút, em như vậy chị cũng không biết có được hay không, lần sau bọn họ hỏi tới, chị cũng không biết nên giải thích như thế nào đúng không?.”
"Làm nghiên cứu." Tấn Viễn bưng trà sang một bên rửa sạch mùi dầu muối trong miệng, "Em muốn tự mình phát triển một hệ thống rất đặc biệt, nhưng hiện tại chỉ là một hình thức ban đầu, cụ thể hơn cần em đi nghiên cứu kỹ mới có thể lên kế hoạch, nhất là về mảng phụ nữ này, em cần phải hiểu rõ hơn, nhưng đến bây giờ em chỉ có một khái niệm mơ hồ, em muốn tự mình ra bên người để cảm nhận, xem có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút cảm hứng hay không."
Tấn Viễn không hổ là học bá, chém gió đến mắt không thèm chớp, thậm chí còn nói có đầu có cuối, nói hai câu liền đem Tấn Tĩnh câu vào.
"Hệ thống gì vậy ... nghe có vẻ rất lợi hại."
"Ừ..." Tấn Viễn trầm ngâm một lát, "Đại khái là một hệ thống trí tuệ nhân tạo chân chính đi. ”
Sợ cô hỏi tiếp, Tấn Viễn vội vàng cắt đứt tưởng tượng của cô: "Bất quá tất cả đều quá mơ hồ, chờ em có ý tưởng cụ thể rồi nói chi tiết với chị sau. ”
"Được," Tấn Tĩnh con mắt toả sáng, "Chị rất mong đợi. ”
Tấn Tĩnh biết em trai cô, từ nhỏ đã thông minh, ở trường nhận được không ít học bổng, đại học lại càng không xin gia đình đến một xu, còn thiết kế ra rất nhiều chương trình lợi hại.
Giống như hệ thống "một bữa không ăn, đẩy thông báo cho cả gia đình" trong điện thoại di động của cô, đặc biệt thông minh, thẻ điện thoại dừng, nó cũng không bị mắc kẹt.
Trước kia cô đã cảm thấy với tài năng của em trai mình không nên chôn vùi ở công ty khoa học kỹ thuật Hạc Thành kia, nhưng cô thấy bộ dáng của em trai giống như làm ở đó rất vui vẻ, cũng không có truy vấn quá nhiều.
Ăn cơm xong hai chị em cùng nhau ra ngoài dạo phố.
Tấn Tĩnh không khỏi có chút cảm khái: "Chị và em hình như thật lâu cũng không có đi ra ngoài dạo chơi, không phải em có việc, chính là chị có việc.”
"Được rồi, không phải tết năm ngoái mới đi sao," Tấn Viễn không sao cả, nhìn phố thương mại lấp lánh đèn neon trước mặt, hỏi cô, "Nên bắt đầu từ đâu? ”
Tâm tình hoài cổ của Tấn Tĩnh trong nháy mắt bị Tấn Viễn phá vỡ, hỏi anh: "Em có quần áo không?" ”
"Có," Tấn Viễn thành thật nói, "Em đã mua một vài bộ trên mạng.”
"Ấy dà..." Tấn Tĩnh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, "Hiện tại tủ quần áo của tỷ tỷ đã không thỏa mãn được em phải không? ”
"Chủ yếu là..." Tấn Viễn cúi đầu nhìn cô, "Trong tủ quần áo của chị không có kiểu dáng đó. ”
Tuy rằng Tấn Viễn chỉ đi qua phòng Tấn Tĩnh hai lần, nhưng anh đã nhớ rõ quần áo trong tủ của cô đều là kiểu dáng gì, thục nữ cùng phong cách gợi cảm quá nhiều, nhưng những thứ này đều không phải là thứ Tấn Viễn muốn.
"Oaaa " Tấn Viễn nói như vậy càng làm gợi lên lòng hiếu kỳ của Tấn Tĩnh, "Vậy em cho chị xem một chút, chị dễ làm tham khảo cho em.”
Tấn Tĩnh nói thế nào cũng là một người mẫu không lớn không nhỏ, phong cách ăn mặc bình thường của cô tuy rằng không tính là nhiều, nhưng cũng không đến mức tìm không ra phong cách Tấn Viễn muốn, tò mò đến mức tim đều ngứa ngáy.
Tấn Viễn suy nghĩ một chút vẫn cự tuyệt: "Vẫn là đừng, em sợ chị không tiếp nhận được.”
"Nói đùa gì vậy?" Tấn Tĩnh không làm, "Chị đây làm người mẫu, có cái gì không thể chấp nhận được!”
"Chủ yếu là người mặc là em," Tấn Viễn nói một lần nữa, "Chị sẽ cảm thấy rất lạ."
Tấn Viễn không chịu nói, Tấn Tĩnh cũng không thể ép buộc anh, cuối cùng chỉ đành lôi kéo đi vào trong trung tâm thương mại bắt đầu đi dạo.
Không đi dạo không biết, vừa đi dạo liền hoảng sợ, Tấn Tĩnh cho tới bây giờ cũng không biết em trai cô hào phóng như vậy, một món phụ kiện mấy ngàn đồng mắt cũng không chớp một cái mà trả tiền, hơn nữa cô phát hiện em trai cô rẻ tiền còn chướng mắt, chuyên chọn cửa hàng thương hiệu.
"Tiểu Viễn," nhìn Tấn Viễn mua đồ hào phóng, Tấn Tĩnh cũng không phải cái khung tỷ tỷ gì đó, trực tiếp mở miệng, "Chị cũng muốn mua.”
"Tự mình đi chọn," Tấn Viễn nhìn trong tay mang theo không ít đồ đạc đều là Tấn Tĩnh hỗ trợ chọn, khó được hào phóng, "Đợi lát nữa em giúp chị thanh toán.”
Mục đích đạt được, Tấn Tĩnh rất thức thời giơ tay ra hiệu ok, chạy tới quầy mỹ phẩm cô đã yêu thích rất lâu, cùng chị nhân viên vui vẻ trò chuyện.
Tấn Viễn dựa vào lan can bên cạnh trung tâm thương mại nhìn điện thoại di động.
Giang Hạc: [Chọc chọc cô]
Giang Hạc: Đang làm gì vậy?
Yuan: Mua sắm.
Giang Hạc: Có phải ở phía bên kia trung tâm thương mại thế kỷ không?
Làm sao em biết?
Tấn Viễn nhíu mày một chút, Chợt lại nhớ tới địa chỉ lần trước anh từng cho Giang Hạc là tiểu khu đối diện nhà, nơi phồn hoa nhất của bọn họ thuộc về thành phố thương mại thế kỷ.
Yuan: Ừ.
Giang Hạc: Cô ở vị trí đó? Để tôi gọi cho quản lý của họ và yêu cầu họ đưa cô đi dạo.
Yuan: Không, tôi sẽ đi dạo một mình.
Giang Hạc: Được rồi.
Tấn Viễn nhìn cậu không có ham muốn trò chuyện nữa, đang chuẩn bị tắt điện thoại di động đi tìm Tấn Tĩnh hội hợp, kết quả trên màn hình điện thoại còn chưa đen xuống của anh, toàn bộ thân máy phát ra một tiếng run rẩy, ngay sau đó một đạo thanh âm ngắn ngủi mà dễ nghe vang