Trời tháng sáu, tuy nói không quá nóng, nhưng khi đôi mắt Tấn Viễn khẽ hướng về phía Giang Hạc, một đám người vây quanh Tấn Viễn luyến tiếc rời đi, trong nháy mắt cảm thấy có một luồng gió lạnh từ tây bắc hướng bọn họ thổi tới, đem một trái tim nóng bỏng vừa mới thiêu đốt của bọn họ đóng băng, vỡ nát một mảnh rơi đầy đất.
Tại sao một nữ thần xinh đẹp như vậy lại có bạn trai!!!
Mặc kệ mọi người không cam lòng kêu rên trong lòng như thế nào, Tấn Viễn đã đi tới trước mặt Giang Hạc, Giang Hạc hôm nay trước sau như một mặc âu phục giày da, bất đồng chính là, trước kia âu phục của cậu luôn ăn mặc tỉ mỉ, nho nhã lại lộ ra một chút bất cận nhân tình, mà hôm nay âu phục của cậu lại ăn mặc tương đối tùy ý.
Bộ âu phục màu xám bạc thẳng tắp mặc trên người cậu, đường vai âu phục thẳng tắp dọc theo đường cong bên vai tự nhiên buông xuống, siết chặt thắt lưng có vẻ chặt chẽ quyến rũ, áo sơ mi màu trắng từ cổ tay áo tây trang kéo ra, lộ ra một đoạn cổ tay gợi cảm đeo đồng hồ, gân xanh hơi lộ ra, một đôi chân dài được ống quần thẳng tắp bao bọc, ngay cả đi đường cũng mang theo một cỗ khí chất văn nhã tuyển tú nói không nên lời.
Tầm mắt Tấn Viễn không dấu vết đảo quanh thắt lưng và cổ tay Giang Hạc một vòng, sau đó lại bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, mím chặt đường môi mút đường sữa trong miệng.
Lúc Tấn Viễn đi về phía Giang Hạc, Giang Hạc cũng đi về phía anh, không giống với sự bình tĩnh của Tấn Viễn, Giang Hạc mỗi bước đi hô hấp đều tăng thêm một phần.
Cô gái trước mặt đi về phía cậu dáng người thon thả cao gầy, mái tóc ngắn gọn gàng dứt khoát, ngũ quan tinh xảo đến không thể bắt bẻ, trên người mặc áo thun ngắn tay lộ rốn màu đen gợi cảm, dưới thân là một chiếc váy siêu ngắn cá tính màu đen khó khăn lắm mới trùm được mông, dưới chân là một đôi giày Martin màu đen vừa vặn, toàn bộ vóc người nhìn không sót một chút nào, hoàn mỹ bộc lộ ra tất cả ưu điểm trên người cô.
Xương quai xanh tinh xảo sắc bén, mảnh khảnh, còn có vòng eo lộ ra dưới lớp áo ngắn, đôi chân dài trắng nõn thon dài, lại phối hợp với làn da trắng như tuyết của cô giống như hoa trà trên khuyên tai anh, dưới sự ăn mặc gợi cảm hắc ám, không có một chỗ nào không lộ ra gợi cảm tinh xảo, tựa như mị hoặc Yêu Cơ từ trong bóng tối đi ra, căn bản không cho người ta lưu lại cơ hội đảo mắt.
Chết người chính là, trên cổ cô còn đeo một cái vòng cổ cá tính màu đen, trên mặt có một sợi dây chuyền bạc nhỏ có xích, từ cổ trắng sứ trượt xuống vị trí thắt lưng, trong lúc đi lại thỉnh thoảng xoạt qua rốn bên hông, khiến người ta mơ tưởng liên tục. Trên đùi trái mảnh khảnh thẳng trắng còn đeo một vòng chân săn chắc gợi cảm, khi đi bộ, sợi xích bạc trên vòng chân không ngừng vỗ vào da thịt của cô, khiến cho làn da trắng sứ xung quanh vòng chân nổi lên một chút đỏ ửng, giống như từng viên độc dược mê người, mê người nuốt.
Loại này muốn lộ nhưng cũng không lộ, một khi lộ ra, đồng thời có vóc người thỏa mãn thẩm mỹ của tất cả nam nhân nữ nhân, hơn nữa điểm quyến rũ cẩn thận điểm xuyết trên người, đối với một nam nhân, không, đối với bất kỳ một người bình thường mà nói, đều là một loại hấp dẫn trí mạng.
Cái này so với bức ảnh cô gửi cho cậu mà nói còn lớn mật hơn, còn có lực tác động hơn, cho dù cấm dục như Giang Hạc cũng rất khó không bị cô dụ dỗ, có trời mới biết cậu phải dùng bao nhiêu lực khống chế, nín thở bao nhiêu lần, mới đem trái tim xao động bất an kia áp chế xuống, bước chân tận lực vững vàng đi tới trước mặt cô, nhìn cô gái cao hơn cậu mấy cm, giọng điệu ôn hòa chậm rãi nói: "Xin lỗi, chờ thật lâu đi.”
"Khá tốt." Thanh âm của anh từ đầu đến cuối ôn nhu trầm thấp, rơi vào trong lỗ tai người giống như một đạo sóng nước nhiệt độ vừa phải chậm rãi chảy xuôi trên người, rửa sạch tất cả ồn ào phiền não, Tấn Viễn lại mím chặt kẹo sữa trong môi một chút mới trả lời.
Có thể là từ lúc ra khỏi cửa đến bây giờ đã lâu, một cây kẹo mút anh đã liếm sạch sẽ, Tấn Viễn nói xong, thuận tay lấy cây kẹo mút vẫn ngậm trên môi xuống, chuẩn bị ném vào thùng rác quảng trường.
Giang Hạc rất tự nhiên liền nhận lấy cây kẹo kia từ trong tay anh, chờ cậu phản ứng lại, nhìn thấy trên cây kẹo màu trắng nhẹ nhàng dính một chút son môi, sắc mặt có chút hơi vội, nói: "Xin lỗi, tôi là muốn giúp cô vứt đi. ”
"Ừ," Tấn Viễn khẽ rũ mắt xuống nhìn đầu ngón tay mượt mà của cậu khẩn trương đến không cẩn thận đem chút dấu son môi trên que kẹo kia xóa đi, đem chút đỏ tươi kia hoàn mỹ chuyển đến ngón tay sạch sẽ của cậu, khóe môi hơi cong lên, "Không cần xin lỗi, tôi còn phải cảm ơn em giúp tôi chạy việc vặt, hơn nữa em dự định hôm nay một ngày đều xin lỗi tôi sao? ”
"Giải thích với cô là chuyện nên làm." Giọng nói của cô giống như giọng nói trên WeChat, thanh thúy dễ nghe nói không nên lời, Giang Hạc cũng theo giọng điệu của cô thả lỏng, "Nhưng hình như một mực xin lỗi cũng không lễ phép. ”
"Xin chào," Cứ như vậy, hai người đều buông lỏng câu nệ lần đầu gặp mặt, Giang Hạc chủ động hướng Tấn Viễn lễ phép vươn tay, "Giang Hạc.”
"Xin chào," Tấn Viễn cũng có khuôn mẫu vươn tay thon dài màu trắng xanh cùng cậu nắm chặt, "Tấn Viện. ”
Lòng bàn tay Giang Hạc khô ráo ấm áp, nắm trong tay giống như đang vuốt vuốt một khối ngọc có nhiệt độ, khiến người ta yêu thích không buông, Tấn Viễn khẽ nắm vài giây, hướng về phía cậu thủy chung không dám nhúc nhích ánh mắt của mình, hỏi: "Ngoài đời tôi có thể không giống như trong tưởng tượng của em, có phải làm em sợ không? ”
"Không có." Giang Hạc chủ động rút về đôi tay trắng bệch cùng Tấn Viễn đang phát sáng cùng một chỗ, ánh mắt trở nên thẳng thắn hơn rất nhiều, "Chỉ là cảm thấy có chút ngoài ý muốn mà thôi. ”
Dứt lời, cậu lại nhìn thẳng đôi mắt giống như có ngôi sao lóe lên của Tấn Viễn: "Bất quá lại giống như nằm trong dự liệu.”
Chân nhân trước mặt quả thật không giống với trong tưởng tượng của cậu, nhưng sau khi nhìn thấy người, cậu lại cảm thấy cô hẳn là như vậy mới đúng, phảng phất tất cả đều đúng vị, ngay cả thế giới cũng trở nên có màu sắc.
Tấn Viễn thu hồi đầu ngón tay thất bại, nhẹ nhàng cười: "Không có dọa em là tốt rồi. ”
Tấn Viễn vẫn luôn biết hình thức lý tưởng của Giang Hạc là dịu dàng hiền lành, cho nên hôm nay anh cố ý không đi theo phong cách ôn nhu hiền lành, anh nghĩ Giang Hạc cho dù có thích trên mạng, khi nhìn thấy trong cuộc sống hiện thực phóng đãng không kiềm chế được như vậy cũng sẽ không sinh ra quá nhiều ý tưởng trao đổi sâu sắc, dù sao cậu cũng muốn tìm một người vợ có thể cùng cậu sống phần còn lại, mà không phải là một yêu tinh