Tấn Viễn một thân đồ nam ra cửa, trở về lại mặc một thân đồ nữ, lúc vào cửa trực tiếp đem Tấn Tĩnh hoảng sợ.
"Em, em, em." Tấn Tĩnh ôm gối ngồi trên sô pha xem TV, đột nhiên nhìn thấy Tấn Viễn sau khi vào cửa, tròng mắt đều cả kinh muốn rớt ra, nói chuyện cũng lắp bắp, "Sao lại ăn mặc như vậy.”
"Bên ngoài trời quá nóng," Trở về Tấn Viễn cũng không câu nệ như ở bệnh viện, vội vàng kéo dải ruy băng buộc cổ ra, "Mặc váy mát mẻ hơn một chút.”
"Lừa quỷ à, Tấn Viễn!" Tấn Viễn nói lời này Tấn Tĩnh một chữ cũng không tin tưởng, buổi sáng từ lúc Tấn Viễn ra cửa, cô liền cảm thấy không thích hợp, lúc này cảm giác không thích hợp kia càng đạt tới đỉnh điểm, "Vì sao mỗi lần em đi gặp người này đều phải mặc nữ trang?”
"Không có," Tấn Viễn đem đồ đạc trong tay buông xuống, một mực phủ nhận, "Buổi sáng em cũng là mặc đồ nam ra cửa đó thôi."
"Vậy vì sao trở về lại mặc đồ nữ?" Tấn Tĩnh hiện tại nhìn Tấn Viễn thế nào cũng như thấy quỷ, "Tấn Viễn, em phải cho chị một lời giải thích."
"Ừ..." Tấn Viễn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Giải thích chính là em đối với thứ em muốn viết lúc trước lại có cảm hứng mới, cho nên cần mặc đồ nữ trải nghiệm một chút.”
"Em cái này cũng quá là diễn đi," Tấn Tĩnh ôm tay, vẻ mặt đờ đẫn nhìn Tấn Viễn, "Hiện tại ngay cả lý do cũng lười suy nghĩ trước, trực tiếp hiện thân. ”
"Nói thật," Tấn Viễn đẩy cửa phòng ngủ ra, đi vào, "Không có diễn.”
Tấn Tĩnh càng không tin, hướng về phía phòng ngủ Tấn Viễn nói: "Tấn Viễn, em tốt nhất đem mấy tâm tư nhỏ bé kia của em giấu đi, đừng để chị bắt được, bằng không thì em sẽ dễ chịu lắm đấy.”
Tấn Viễn ở trong phòng ngủ thay một thân váy mát mẻ, mặc quần áo của mình, từ trong tủ quần áo ôm máy tính của mình ra: "Không có tâm tư nhỏ, cũng không có lừa gạt chị.”
Tấn Viễn đem máy tính đặt trên bàn trà trong phòng khách, trực tiếp ngồi trên thảm bắt đầu viết, anh không có lừa Tấn Tĩnh, anh thật sự có cảm hứng.
Tấn Tĩnh nhìn đôi tay trắng nõn thon dài kia của Tấn Viễn nhanh chóng gõ lên bàn phím, nghi vấn vốn nghẹn một bụng đột nhiên một chút cũng không hỏi ra được, chỉ đành ngượng ngùng nói: "Tạm thời tin tưởng em một lần nữa, nhưng mà Tấn Viễn, có chuyện gì đừng gạt chị, bằng không em xảy ra chuyện gì, chị không có cách nào giúp em.”
Động tác trên tay Tấn Viễn không ngừng, hàm hồ gật đầu: "Biết rồi.”
Trong lúc nhất thời phòng khách chỉ có tiếng TV phát ra cùng tiếng bàn phím gõ lạch cạch, hai chị em cùng một chỗ trong một không gian, mỗi người một việc, coi như là vui vẻ hòa thuận.
Đột nhiên không biết từ đâu truyền ra một âm thanh phá vỡ bầu không khí ấm áp trong phòng khách.
Tấn Tĩnh ngồi thẳng người, nhìn Tấn Viễn đang gõ máy tính hỏi: "Vừa rồi là em đang nói chuyện sao? ”
Tấn Viễn nhanh tay điều chỉnh âm thanh máy tính đến tắt tiếng, phủ nhận: "Không, chị nghe nhầm rồi. ”
"Sẽ không," Tấn Tĩnh lắc đầu, khẳng định, "Chị vừa mới rõ ràng nghe thấy thanh âm em nói chuyện, chị còn trẻ như vậy, chị không có khả năng ảo giác.”
"Đó có thể là âm thanh của TV, chị nghe kỹ một chút," Tấn Viễn nhìn TV phía sau nói, "Đừng nghi thần nghi quỷ, xem TV đi."
"Phải không?" Tấn Tĩnh vẫn có chút hồ nghi, nhưng vừa rồi Tấn Viễn quả thật không nói gì, không tìm được nguồn gốc âm thanh, cô đành phải tạm thời đè xuống nghi hoặc trong lòng, tiếp tục xem TV.
Tấn Viễn nhìn cô bị lừa gạt, thở phào nhẹ nhõm, khoa tay múa chân về phía một nhân vật năng động nào đó trên máy tính, sau đó tiếp tục viết ra các loại mã số trong tài liệu bên cạnh.
Đồng hồ treo trong phòng khách chuyển động từng vòng từng vòng, ngón tay Tấn Viễn đều gõ đến có chút tê dại, anh dừng tay. Từ trong hộp kẹo mang từ bệnh viện về lấy ra một viên kẹo nhét vào miệng bổ sung đường.
Kẹo vừa ngậm vào miệng, thanh âm Tấn Tĩnh bỗng nhiên từ sau lưng anh truyền ra, sợ tới mức lưng anh cứng đờ.
"Tấn Viễn, cô ấy thật đáng yêu a." Tấn Tĩnh khát nước đứng dậy đi rót nước, đi ngang qua bên cạnh Tấn Viễn thì vô tình liếc thấy nhân vật hoạt hình lắc lư trên màn hình máy tính của anh, đột nhiên lập tức hiểu ra, "Vừa rồi có phải cô ấy đang nói chuyện hay không.”
"Không phải," Tấn Viễn ăn kẹo, nhanh tay lẹ mắt che màn hình máy tính, hỏi cô, "Chị không xem phim truyền hình của chị sao? ”
"Xem xong rồi nha," Tấn Tĩnh thuận miệng trả lời một câu, trông mong nhìn Tấn Viễn, "Tấn Viễn, em lại cho chị liếc mắt một chút thôi. ”
Tấn Viễn không đáp ứng: "Lần trước không phải đã cho chị xem qua rồi sao.”
"Không giống nhau," Tấn Tĩnh cắn cắn môi, bất mãn nói: "Lần trước em không làm chân thực như vậy, hơn nữa chị vừa rồi rõ ràng còn nghe thấy cô ấy nói chuyện.”
Lần trước Tấn Viễn cho Tấn Tĩnh xem hoạt hình là một Viện Viện tổng hợp từ mosaic, đáng yêu thì rất đáng yêu, chính là không nhiều hương vị, lần này Tấn Tĩnh rõ ràng ở trên màn hình máy tính của Tấn Viễn nhìn thấy một Tấn Viễn thu nhỏ giống như người thật, hình tượng sinh động không nói, hình như còn có trí năng nhất định, hơn nữa Tấn Tĩnh hiện tại nghiêm túc hoài nghi đạo âm thanh vừa rồi cô nghe được chính là cô ấy phát ra.
"Chị nghe lầm rồi," Tấn Viễn không nhận, "Em hiện tại còn đang hoàn thiện, không đỉnh như chị nói.”
"Đỉnh hay không đỉnh em cho chị xem một cái là biết." Tấn Tĩnh có chút hối hận, sớm biết Tấn Viễn keo kiệt như vậy, vừa rồi hẳn là nhìn thêm vài lần rồi mới lên tiếng.
Tấn Viễn mở máy tính ra, ngón tay không dấu vết ấn một cái ở bên cạnh, trên màn hình mở ra ngoại trừ mã số Tấn Tĩnh xem không hiểu ra thì cái gì cũng không có: "Đều nói với chị rồi, chị hoa mắt."
"Tuyệt đối không có khả năng." Tấn Tĩnh lần này không bị Tấn Viễn lừa gạt nữa, "Nếu thật sự cái gì cũng không có, em làm gì giấu nhanh như vậy."
Ngón tay Tấn Viễn tiếp tục gõ lên bàn phím, không chút hoang mang trả lời cô: "Bị chị dọa."
"Em cho chị liếc mắt cái thoiii," Tấn Tĩnh biết anh đang nói dối, cô vừa rồi nhìn rõ ràng như vậy, tuyệt đối không có khả năng nhìn lầm, "Chị cũng sẽ không nói ra, liền liếc mắt một cái cũng không được sao?”
"Không phải không cho chị xem," Đầu ngón tay Tấn Viễn gõ trên màn hình, "Là em còn chưa viết xong, thật không có.”
Tấn Tĩnh nghiến nghiến răng, tin chắc Tấn Viễn đang làm giảm cơn thèm khát của cô.
Nếu như Tấn Viễn thoải mái cho cô xem, cô căn bản cũng sẽ không tò mò, căn bản là cô nhìn thoáng qua, nhìn không cẩn thận, còn không rõ nét, gãi tim gãi phổi