Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

Chân Tướng


trước sau

Giang Hạc xử lý xong một đống công vụ thấy Phùng Du cầm một đống tư liệu đứng một bên do dự không dám đưa tới, cười hỏi: "Chuyện gì làm khó Phùng trợ lý chúng ta thành như vậy?"

Phùng Du hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí đem một xấp tư liệu đặt ở bên cạnh trước mặt Giang Hạc: "Giang Tổng, chuyện anh bảo tôi điều tra đã có kết quả rồi."

Giang Hạc nhíu mày, đang muốn mở tài liệu ra, lúc này Phùng Du lại rất rối rắm nhắc nhở một câu: "Giang Tổng, bất cứ chuyện gì trên thế gian đều không có hoàn hảo, chúng ta có thể làm chính là tận lực cam đoan mình không tức giận, tức giận không ai tức thay."

Phùng Du nếu không nói như vậy Giang Hạc còn có thể tận lực bảo trì bình thường, Phùng Du nói như vậy ngược lại khơi gợi lòng hiếu kỳ của cậu, rốt cuộc người Viện Viện yêu thích là có bao nhiêu hỗn đản, ngay cả Phùng trợ lý nhìn cũng cảm thấy cậu sẽ tức giận.

Giang Hạc gật gật đầu, tỏ vẻ biết, mang theo một tâm lý tận lực không tức giận mở tờ giấy trước mặt ra, dòng đầu tiên trên trang đầu tiên liền viết: "Tra không có người này."

Giang Hạc nhíu nhíu mày, hỏi Phùng Du: "Đây là chuyện gì xảy ra vậy?"

Phùng Du sắc mặt khó nói hết: "Ngài nhìn xuống liền hiểu."

Giang Hạc mang theo đầy nghi vấn, từng trang từng trang duyệt qua tư liệu trong tay, bàn tay cậu nắm mép giấy cũng không khỏi nắm chặt, trên mu bàn tay trắng nõn nắm thành quyền bạo phát, nắm đến tờ giấy dưới tay nhăn thành một đoàn, trên hàm một đôi môi mím chặt thành một đường, mơ hồ có thể nhìn ra có xu hướng run rẩy.

Thấy hình thái rõ ràng sắp nổi giận của Giang Hạc, trong lòng Phùng Du cũng dâng lên một cỗ đồng tình, Giang Tổng bọn họ ba mươi năm chưa từng động tâm, trước kia từng gặp nhiều đối tượng xem mắt ưu tú như vậy, một người cũng không làm cậu động tâm, thật vất vả học theo mốt của người ta một phen làm một mối tình mạng, đem cả thể xác lẫn tinh thần đều hãm vào, đều nháo đến mức muốn cùng người khác cướp người, kết quả lại phát hiện là bị nhân viên nhà mình lừa gạt, nếu đổi lại là cô, cô cũng không cách nào tiếp nhận.

Vốn cô cũng không muốn đem tư liệu này giao cho Giang Hạc, phá vỡ ảo tưởng tốt đẹp trong lòng cậu, nhưng cô chỉ là một người làm thêm, không có quyền can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của ông chủ, cho dù biết ông chủ khi biết chân tướng sẽ phẫn nộ, cô cũng không thể không thành thật nói với cậu.

Trong lúc nhất thời phòng làm việc yên tĩnh không tiếng động, kim rơi cũng có thể nghe thấy, Giang Hạc và Phùng Du ai cũng không nói gì, ngay cả tiếng hít thở cũng không thể nghe thấy, không khí áp lực đến cực hạn, ngửi mùi bão sắp tới.

"Ha ha ha ha," Không biết qua bao lâu, Giang Hạc rơi vào trầm mặc rốt cục phát ra một đạo tiếng cười trầm thấp mà bi thương, "Đều là giả, cái gì cũng là giả, đây thật sự là quá buồn cười."

Giang Hạc cậu tốt nghiệp trung học năm mười tám tuổi, tiếp nhận vỏ rỗng công ty thiết bị gia dụng do ba mẹ để lại, lợi dụng mô hình Internet cộng với trí thông minh trong mười ba năm, một đường dốc sức đến công ty số một số hai trong nước ngày nay, ai có thể không khen Giang Hạc cậu một câu có tuệ nhãn, ánh mắt độc đáo.

Mà một người có tuệ nhãn, ánh mắt độc đáo như cậu cư nhiên ngay cả người ta là nam hay nữ cũng không phân biệt được, còn đem người ta tôn sùng là nữ thần trong lòng mình, thậm chí từ trước đến nay luôn quy củ, làm việc có trật tự, cậu lần đầu tiên dùng quyền thế đi điều tra một người không có liên quan đến công việc, chỉ vì thỏa mãn chuyện ham muốn cá nhân của mình, kết quả, kết quả cái gì cũng là giả!

Tên là giả, giới tính là giả, ngay cả tình địch cũng là giả.

Điều này thực sự buồn cười!

Thật lố bịch!

Con ngươi ôn hòa hai chiều của Giang Hạc giờ phút này cười đến sung huyết, cậu run rẩy sờ soạng hộp thuốc lá đặt ở một góc bàn làm việc, tiện tay đụng phải một vật chướng ngại vật, không chút suy nghĩ liền quét xuống, cầm lấy hộp thuốc lá thân thể cứng ngắc, từ bên trong gõ ra một điếu thuốc châm lên, cái cằm buông xuống thần sắc khiến người ta không thể xem nhẹ, chỉ có dày đặc sương mù quấn quanh người cậu.

Giang Hạc hút thuốc, Phùng Du lại nhìn chướng ngại vật bị cậu quét rơi trên mặt đất làm cho sợ tới mức hoảng hốt: "Giang Tổng, Tỳ Hưu anh bỏ ra năm mươi triệu đấu giá vỡ..."

"Không nên lấy loại chuyện nhỏ này làm phiền tôi." Giang Hạc hiện tại suy nghĩ hỗn loạn thành một mảnh, lạnh nhạt nhìn những món đồ trang trí nhỏ manh trên mặt đất không thèm để ý chút nào, so với những thứ này, cậu càng muốn biết, ngoại trừ giới tính, những thứ khác đều là giả sao?

Giang Hạc suy nghĩ rối loạn đến mức căn bản không có cách nào tiếp tục làm việc nữa, cậu dứt khoát cầm chìa khóa xe lái xe về nhà, hiện tại cậu bức thiết cần một môi trường yên tĩnh, cẩn thận suy nghĩ kỹ.

Giang Hạc vừa đi, Phùng Du nhìn Tỳ Hưu chiêu tài trên mặt đất vỡ thành hai mảnh trầm mặc không nói gì, năm mươi triệu chỉ là một chuyện nhỏ, là cô không xứng, là bố cục của cô nhỏ.

Giang Hạc một đường lái xe về nhà, cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ cảm thấy vô lực như vậy, ngày bị ba mẹ vứt bỏ cậu không có vô lực như vậy, lúc mười tám tuổi gánh nợ mấy chục triệu không có vô lực như vậy, duy chỉ có lần này cậu cảm giác thể xác và tinh thần đều lộ ra một cảm giác mệt mỏi không thể nói trước được.

Bởi vì những thứ trước kia cậu tuy rằng đã chờ mong qua, nhưng cho tới bây giờ cũng sẽ không từ đáy lòng hy vọng xa vời. Cậu quá rõ ràng, cho dù có hy vọng xa vời hơn nữa, ba mẹ cũng sẽ không quan tâm cậu, cho dù có hy vọng xa vời, những khoản nợ kia cũng sẽ không tự biến mất, duy chỉ có lúc này đây, cậu nhận ra mình rất khát vọng, từ đáy lòng hy vọng xa vời có được một người, thậm chí cậu cũng chuẩn bị tốt đoạt người cùng một người ăn chơi trác táng, nhưng kết quả ngay cả một người như vậy cũng là giả, chỉ là một thân phận bị người ta bịa đặt ra mà thôi!

Giang Hạc không biết nên cười mình dễ lừa gạt hay là nên cười mình mù mắt cư nhiên nhìn người nhận sai giới tính, cậu chỉ biết hiện tại cậu hỗn loạn đến mức rối loạn.

Nhiệt độ nước lạnh lẽo từ trong vòi hoa sen đổ xuống, từng chút tưới lên người Giang Hạc, làm rõ một chút suy nghĩ của cậu.

Cậu đem quá khứ quen biết của cậu và Viện Viện từng chút từng chút một xách ra nhớ lại một lần.

Trách không được lúc ở thành phố A anh biết mình ở khách sạn nào, lúc đó cậu còn tưởng rằng anh lên mạng tra phòng khách sạn triển lãm kia, cũng không nghĩ nhiều.

Trách không được cậu rõ ràng ở

triển lãm nhìn thấy người, lại vì sao tìm thế nào cũng không tìm được người, thì ra là cậu tìm nhầm phương hướng.

Trách không được đêm cậu phát sốt, rõ ràng nhìn thấy anh đến chăm sóc mình, ngày hôm sau lại được bác sĩ thông báo là một người đàn ông chăm sóc cậu.

Trách không được khi cậu đề nghị gặp mặt, đối phương sẽ trốn cậu vài ngày, cậu còn tưởng rằng cậu đột nhiên thổ lộ dọa anh.

Trách không được khi cậu đề nghị anh làm bạn gái của mình, anh sẽ tránh không trả lời, thậm chí chính mình từng bước ép hỏi, anh không thể không chuyển ra những lời anh thích ông chủ của anh để nịnh bợ mình.

Thì ra chân tướng ẩn giấu trong những chi tiết này đến chi tiết khác bị cậu bỏ qua, là cậu quá ngu xuẩn, không có đi nghiên cứu sâu, nếu như không phải lần này anh đến bệnh viện thăm mình, gợi lên lòng ghen tị trong lòng cậu, chỉ sợ cậu sẽ bị anh che đậy cả đời.

Giang Hạc nhắm mắt cắn cắn đôi môi run rẩy không thôi, bàn tay chống lên tường khó khăn lắm mới ổn định thân hình, tay nắm chặt thành quyền.

Nói cách khác, anh cho rằng cậu sẽ không có bất kỳ người nào quan tâm đến cậu, chỉ cần biết rằng cậu đã uống rất nhiều rượu, lo lắng gọi hộ điện thoại cho khách sạn, buộc nhân viên khách sạn nhìn thấy cậu uống ly sữa mật ong, cô gái đó không tồn tại.

Nói cách khác, cô gái mà cậu cho rằng khi biết thân thể cậu chỉ có một chút không thoải mái sẽ nghĩ mọi cách giúp cậu thực hiện nguyện vọng và tìm người chăm sóc cậu cũng không tồn tại.

Nói cách khác, cô gái biết được cậu bị bệnh nằm viện cho dù có kháng cự với cậu, nhưng vẫn dậy sớm giúp cậu nấu cháo đến bệnh viện thăm cậu, thậm chí chỉ vì một chút ăn uống mà viết ra tất cả những điều bác sĩ nói cũng không tồn tại.

Nói cách khác, cô gái khi xe lăn của cậu bị kẹt một chút cũng không chú ý hình tượng của mình, sẽ giúp cậu nằm sấp trên mặt đất nhặt cành cây khiến cậu động tâm cũng không tồn tại.

Giang Hạc cắn môi cắn đến càng tàn nhẫn hơn một chút, máu tươi tràn ra từ cánh môi lại bị dòng nước cuồn cuộn không ngừng cuốn đi, chỉ có một chút mùi máu tươi tràn ngập trên môi.

Cho nên anh vẫn không chịu đáp ứng làm bạn gái của mình, vẫn kháng cự đến gặp mặt mình, bởi vì ngay từ đầu đã là một trò chơi do người ta thiết kế mà thôi, mà cậu bất quá chỉ là một người tham gia trò chơi mà thôi.

Là cậu chấp mê bất ngộ vẫn luôn tự lừa mình dối người không muốn từ trong trò chơi này tỉnh lại, là cậu ngay từ đầu đem trò chơi này thành thật, trách không được sẽ trầm mê trong đó.

Giả, cái gì cũng là giả, tất cả đều là giả, thì ra những quan tâm cậu khát vọng, người cậu khát vọng, từ đầu đến cuối đều chỉ là giả, hết thảy đều là cậu tự cho là một giấc mộng đẹp đẽ mà thôi.

Giang Hạc không biết nghĩ tới cái gì, mở mắt ra, cả người ướŧ áŧ từ phòng tắm đi ra, lục lọi trong phòng khách một vòng, tìm ra một chiếc điện thoại, màn hình bị cậu đập vỡ, thử còn có thể bật máy không.

Cậu mở điện thoại di động ra, lên WeChat, tìm được lịch sử trò chuyện ngày vỡ điện thoại di động, mở giọng nói cuối cùng không ngừng lặp đi lặp lại nghe.

"Đúng vậy, tôi rất thích em ấy, rất thích, rất thích."

"Đúng vậy, tôi rất thích em ấy, rất thích, rất thích."

"Đúng vậy, tôi rất thích em ấy, rất thích, rất thích."

“......”

Giang Hạc chật vật nhắm mắt lại, không ngừng nghe đoạn ngữ thanh thâm tình lưu loát này, trong đầu hết lần này đến lần khác nhớ lại bộ dáng Tấn Viễn mặc váy dài màu lam nhạt ở trước mặt mình nói lời này với mình cười đến vì sao sáng ngời.

Thế nhưng, mặc dù biết rõ tất cả chỉ là một trò chơi, một giấc mộng, cậu vẫn không muốn từ trong mộng tỉnh lại.

Thật điên rồ!

Giang Hạc liều mạng đem bộ dáng Viện Viện trong trí nhớ của cậu nghĩ lên người một người đàn ông, nhưng bất kể là dung nhan yêu nghiệt của anh, hay là vòng eo nhỏ nhắn gầy đến trong suốt của anh, cùng với đôi chân dài mảnh khảnh đến nghịch thiên kia đều không thể để cậu nghĩ dựa vào một nam nhân.

Hơn nữa ngay tại lúc này cậu đã biết rõ anh là một người đàn ông không hơn không kém, cậu nhớ tới bộ dáng anh ăn hoa hồng trên xe, rồi sau đó liếm mu bàn của mình đêm đó, vẫn có cảm giác nhiệt huyết dâng trào.

Giang Hạc cảm nhận được sự xao động trong máu, mở mắt nở nụ cười một tiếng, cậu nghĩ lần này chỉ sợ cậu thật sự phát điên.

Cậu cư nhiên không quên được, căn bản là không quên được người bị người ta bịa đặt ra, cho dù biết rõ anh là nam nhân, cho dù biết rõ anh đang lừa gạt cậu, cậu cũng như cũ quên không được, buồn cười chính là sau khi cậu biết hết thảy chân tướng này, cậu còn đang suy nghĩ nếu như lời nói dối này có thể tiếp tục lâu hơn một chút, để cho cậu đem giấc mộng này làm được viên mãn thì tốt biết bao.

Điên, điên, điên rồ, điên rồ, hoàn toàn điên!

Giang Hạc đứng dậy, lấy điện thoại di động bị cậu ném lên trên ghế sofa, gọi cho Phùng Du vẫn còn ở công ty: "Tiểu Du, chuyện hôm nay còn xin cô giữ bí mật, mặt khác bảo bộ phận an ninh trước ngày mai tôi đi làm, sao chép một bản giám sát của bộ phận công trình vào máy tính của tôi."

-----------

Tháng mới vui vẻ!

1/9/2021

#NTT


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện