Bộ phận công trình khoa học kỹ thuật Hạc Thành, vị trí gần cửa sổ, Tấn Viễn đang ngồi ở vị trí công tác, chuyên tâm viết mã số, mà Hà Lạc bên cạnh chỗ ngồi của anh lại có vẻ có chút không kiên nhẫn, viết mấy dòng mã số, ngẩng đầu nhìn anh vài lần, bộ dáng muốn nói lại thôi, căn bản không có biện pháp chuyên chú làm việc.
"Làm gì?" Tấn Viễn bị hắn nhìn không kiên nhẫn, chủ động mở miệng hỏi, "Thuật toán ở đâu lại không biết viết?"
Bị Tấn Viễn bắt được, Hà Lạc dứt khoát cũng không rối rắm, ném bàn phím trong tay, xoay ghế trượt, tới gần Tấn Viễn, kề vai anh nói: "Không phải chuyện trong công việc, là có chút chuyện riêng muốn hỏi cậu."
Tấn Viễn cho rằng hắn muốn vay tiền, cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng: "Vay bao nhiêu."
"Không phải chuyện muốn mượn tiền của cậu." Hà Lạc lắc đầu, nhìn đồng nghiệp xung quanh, đều đang làm việc, khoác lên vai Tấn Viễn, thần bí hỏi anh, "Bạn hiền, cậu len lén nói cho tôi biết, khi nào thì cậu đi theo con đường làm tổng giám đốc?"
"Con đường tổng giám đốc cái gì?" Tấn Viễn bị hắn hỏi đến không hiểu ra sao, mờ mịt "Tôi không biết cậu đang nói cái gì."
Hà Lạc tiếp tục nói: "Chính là mấy ngày trước, có hai người làm tổng giám đốc đột nhiên đến bộ phận chúng ta hỏi một chút về cậu, cậu cư nhiên không biết?"
"Không biết," Tấn Viễn nhíu mày, lại hỏi hắn, "Bọn họ đều tìm các cậu hỏi cái gì?"
"Hỏi cậu bình thường công việc thế nào, có sở thích gì không, đối với công ty hài lòng hay không hài lòng, xin ý kiến phê bình thay đổi nhân sự gì gì đó." Hà Lạc rất thành thật nói với Tấn Viễn, nói xong lại nói: "Làm cho chúng tôi đều cho rằng cậu được thăng chức."
Tấn Viễn lúc còn học chính là một người tương đối xuất sắc, tuy rằng tốt nghiệp xong không tự chủ khởi nghiệp cùng đi thi nghiên cứu sinh, nhưng từ khi tiến vào khoa học kỹ thuật Hạc Thành tới nay vẫn luôn nghiêm túc chăm chỉ làm việc, rất nhiều vấn đề người khác không giải quyết được anh đều có thể giải quyết xong, không biết giảm bớt bao nhiêu áp lực công việc cho đám người bộ phận công trình này, anh thăng chức cũng hợp tình hợp lý, chính là Hà Lạc có chút luyến tiếc.
"Tôi nói nếu cậu được thăng chức, chỉ còn lại một mình tôi ở đây làm nhân viên, sau này nếu tôi viết mã bị kẹt, tôi cũng không biết tìm ai hỏi."
"Đừng nghĩ lung tung." Tấn Viễn nghe xong, lông mày nhíu càng sâu, "Tôi căn bản là chưa từng nhận được bất kỳ tin tức thăng chức nào, hơn nữa thăng chức không nên thuộc về bộ phận quản lý nhân sự sao, sao lại là người của tổng giám đốc đến điều tra?"
"Không chừng cậu đi lên đại vận rồi." Hà Lạc nhìn dung nhan yêu nghiệt quá mức của Tấn Viễn, vừa cao hứng vừa mất mát nói, "Trực tiếp nhậm chức quản lý!"
"Cậu suy nghĩ quá nhiều." Tấn Viễn nghiêng đầu nhìn Hà Lạc một cái, cảm thấy hơn phân nửa hắn bị chứng hoang tưởng, "Tôi chính là một nông dân viết mã số bình thường, cho dù năng lực xuất chúng nhiều nhất liền cho tôi thăng cấp tăng lương đãi ngộ gì đó, làm sao có thể lập tức đi tới vị trí quản lý."
"Cũng không phải không có khả năng này a." Hà Lạc cũng không cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, hắn là có lý có căn cứ, "Cậu xem Trần quản lý của bộ phận sản phẩm đối với cậu thưởng thức nhiều hơn, lần trước dẫn cậu đi nói về hạng mục ở thành phố A kia, chúng ta rơi vào hoàn cảnh bất lợi như vậy, cậu đều nghịch phong lật lại, bằng năng lực này của cậu, ở chỗ nhỏ bé như bộ phận công trình này, thật là nhân tài không được trọng dụng."
Nói xong Hà Lạc lại nhìn xung quanh, đặt cằm lên vai Tấn Viễn, hai người dựa vào gần hơn một chút nói: "Không chừng Trần quản lý nhìn trúng năng lực của cậu, muốn điều cậu làm trợ thủ của cô ấy cũng nói không chừng."
Tuy rằng hắn nói rất có đạo lý, nhưng Tấn Viễn vẫn cảm thấy không đáng tin cậy: "Cho dù thật sự là cậu nói như vậy, vậy Trần quản lý trước tiên phải hỏi tôi một tiếng đi, hiện tại một tiếng cũng không vang như vậy tính là chuyện gì xảy ra?"
"Cô ấy muốn tiền trảm hậu tấu." Hà Lạc phân tích cho anh, "Chỉ cần cậu làm cái gì cũng tính cách ba mời bốn mời, trực tiếp tìm cậu, cậu khẳng định cũng không do dự liền cự tuyệt, còn không bằng trực tiếp một chút, trước tiên làm xong việc."
Tấn Viễn cảm thấy hắn càng nói càng thái quá, vỗ đầu hắn một cái: "Đừng suy nghĩ lung tung, đi làm trước, nếu thật sự như cậu nói, tôi không đi cô ấy cũng không làm gì được tôi."
"Đừng a," Hà Lạc nghe Tấn Viễn nói như vậy, sốt ruột, kéo kéo quần áo của anh, "Cậu đừng bởi vì tôi buông tha tiền đồ tốt, đi bộ phận sản phẩm thật tốt, không chỉ thời gian làm việc tự do, lương cao, còn có thể thường xuyên đi công tác bên ngoài, kiến thức đại hảo hà sơn, so với việc luôn ở bên trong bộ phận công trình đất trời một phương tốt hơn chứ."
"Tôi còn rất thích ở lại chỗ này, hơn nữa thân thể tôi cũng không cho phép chạy khắp nơi."
Tấn Viễn không sao cả nhún nhún vai, hôm nay anh mặc áo sơ mi có chút rộng rãi, anh vừa động, Hà Lạc kéo một cái, hơn phân nửa sườn vai trắng như tuyết đều lộ ra.
Hà Lạc còn định nói cái gì đó, lúc này điện thoại di động đặt ở bên cạnh bàn Tấn Viễn nhẹ nhàng phát ra một đạo âm thanh, hai người đều đem ánh mắt nhìn về phía điện thoại di động của Tấn Viễn.
Tấn Viễn vừa nhìn là một tin nhắn WeChat đẩy tới, nhanh tay lẹ mắt cầm điện thoại di động che tên liên lạc hiển thị trên màn hình, đẩy ghế của Hà Lạc trở lại vị trí công tác của hắn: "Trở về làm việc đi, giờ làm việc đào ngũ không tốt."
"Không đúng, Tấn Viễn!" Hà Lạc thấy tư thế vội vàng không ngừng đẩy hắn ra, vẻ mặt cười xấu xa, "Chúng ta đều là quan hệ sắt thép như vậy, có cái gì tôi không thể nhìn?"
Bọn họ một ký túc xá bốn người, liền biết điện thoại di động của Tấn Viễn sạch sẽ nhất, ngoại trừ ghi chép học tập cùng một ít ghi chép cảm hứng của anh, sẽ không có mấy thứ đồ vật linh tinh khác, mọi người muốn lật điện thoại di động đều có thể tùy tiện lật, không nghĩ tới có một ngày anh cũng không cho xem điện thoại.
"Không có gì cả", Tấn Viễn phớt lờ sự tò mò của hắn, gạt điện thoại, thuận miệng nói, "Một người bạn gửi tin nhắn cho tôi."
Nụ cười của Hà Lạc càng lớn hơn: "Tôi đoán người bạn này không bình thường đi, Giang..."
Tấn Viễn dừng một chút, khiêu mi nhìn hắn: "Giang cái gì?"
"Không thấy rõ, cậu che quá nhanh." Hà Lạc nhún vai, "Như thế nào lại yêu đương với người tên Tiểu Giang này, che kín như vậy."
"Tiểu Giang?" Tấn Viễn nghe thấy xưng hô này của hắn, nở nụ cười một chút, "Em ấy cũng không nhỏ."
Hà Lạc suy nghĩ tản ra một chút: "Ý tứ không nhỏ chính là rất lớn."
Tấn Viễn trả lời tin nhắn trong điện thoại di động, tùy ý trả lời: "Không sai biệt lắm đi."
Hà Lạc từ trên xuống dưới nhìn lướt qua Tấn Viễn một cái, kinh ngạc nói: "Thật không nhìn ra, cậu thích lái máy bay."
"Lớn hơn một chút có cái gì không tốt," Tấn Viễn trả lời tin nhắn cũng không nghe rõ hắn đang nói cái gì, thuận miệng trả lời: "Thành thục, ổn trọng."
"Thì ra là thành thục, ổn trọng." Hà Lạc theo suy nghĩ của Tấn Viễn suy nghĩ một chút, thật đúng là đạo lý này, chính là bình thường thật sự không nhìn ra, Tấn Viễn thích cái dạng này, trách không được hoa khôi trường học của bọn họ theo đuổi anh bốn năm cũng không đuổi kịp, đều trách lớn lên quá đơn thuần.
Tấn Viễn không để ý tới hắn nữa, nhìn mấy tin nhắn Giang