Thứ hai, đi làm bình thường, Tấn Viễn vừa đi tới cửa công ty, liền thấy Hà Lạc biến mất mấy ngày rốt cục cũng trở về, đang đứng ở cửa công ty cầm hộp sữa chua liếm nắp sữa.
Tấn Viễn đi tới, chào hỏi hắn: "Người của cậu không sao chứ?"
Hà Lạc ngẩn người: "A?"
Tấn Viễn nhìn bộ dáng mờ mịt của hắn, dừng một chút, lại hỏi: "Phó Tổng hắn... có làm việc gì không tốt với cậu không?"
"A, cậu nói tên biếи ŧɦái kia a." Hà Lạc nghe được tên Phó Ý, sắc mặt cổ quái một chút, sau đó lắc đầu, "Đã không có việc gì rồi."
Sau đó hắn dừng một chút, hỏi ngược lại Tấn Viễn nói: "Đúng rồi, ngày đó không có dọa cậu đi."
Tấn Viễn từ trên xuống dưới đánh giá Hà Lạc một cái, không thấy trên người hắn có bất kỳ chỗ nào không hoàn chỉnh, lúc này mới yên tâm, cùng hắn đi vào công ty: "Tôi không có chuyện gì, tôi chủ yếu là lo lắng cậu có việc, sợ cậu bị hắn mang đi người liền không về được."
Ngày đó thấy Hà Lạc bị dọa thành như vậy, anh còn tưởng rằng hắn sẽ bị bắt đi ngược đãi, lo lắng rất lâu, hiện tại thấy hắn bình an trở về, một lòng thả lỏng.
Hà Lạc lạc quan cười cười: "Không có việc gì, đây không phải là còn đang yên đang lành mà trở về sao."
Tấn Viễn nhìn thấy nụ cười thoải mái trên mặt hắn, rũ mắt xuống, đột nhiên hỏi hắn: "Nhà các cậu rốt cuộc còn nợ hắn bao nhiêu tiền, nếu thật sự không được, tôi nghĩ biện pháp tìm cho cậu một người cho vay, trước tiên đem tiền của hắn trả lại rồi nói sau."
Hà Lạc xua tay cự tuyệt: "Không cần phiền phức, cũng không nợ bao nhiêu tiền, tiền lương của tôi và tiền ba, anh tôi kiếm được, một tháng ngoại trừ trả nợ còn có thể dư lại một chút, chỉ cần một nhà chúng tôi cố gắng, rất nhanh sẽ trả hết."
Tấn Viễn nhíu nhíu mày, nghĩ đến bộ dáng Hà Lạc ngày đó dọa đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng không đành lòng còn muốn nói hai câu.
Lúc này, Hà Lạc giống như nhìn ra băn khoăn của anh, cười cười với anh, một lần nữa nhấn mạnh: "Thật không có việc gì, chuyện giữa tôi và hắn ta không phải là chuyện nợ nần tiền."
Hà Lạc nói xong lỗ tai đột nhiên đỏ lên: "Quá phức tạp, nhất thời không nói rõ được, tóm lại cậu cũng đừng quá lo lắng cho tôi, tôi có thể tự mình giải quyết."
Tấn Viễn thấy hắn không cần giúp đỡ, cũng không muốn nói nhiều, rất thức thời không tiếp tục hỏi nữa, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừm."
"Đi thôi," Hà Lạc đem sữa chua trong cốc sữa chua uống đến một giọt không còn, lại khôi phục lại bộ dáng vô tâm vô phế kia, cùng Tấn Viễn bô bô lẩm bẩm: "Tôi vừa mới trở về, báo cáo đi thành phố Z còn chưa nộp, tôi phải nhanh chóng đi lấy một phần ra, mấy ngày sau ghi chép buổi giao lưu cậu phải cho tôi mượn xem."
Tấn Viễn lắc đầu: "Chờ cậu trở về viết báo cáo, hai ta đều bị công ty sa thải rồi, đã sớm viết xong giao lên."
Hà Lạc kinh ngạc nghi ngờ một chút: "Phần kia của tôi, cậu cũng viết xong rồi giao lên?"
Tấn Viễn nhìn hắn một cái: "Bằng không thì sao, trơ mắt nhìn cậu lơ là nhiệm vụ bị công ty sa thải?"
"Ai nha, ai nha," Hà Lạc trong nháy mắt cười đến mặt mày hớn hở, bả vai kề vai Tấn Viễn, đến là thân thiết, "Tấn Viễn, Viễn ca, sao cậu lại tốt như vậy?"
"Ai biết được đâu." Tấn Viễn cố ý đi sang bên cạnh, không cho hắn dựa vào bả vai của anh, ở trong công ty khắp nơi đều là camera, anh sợ vị kia nhà anh nhìn thấy bình dấm lại lật, "Có lẽ kiếp trước tôi đã quen làm người tốt."
"Cậu tốt nhất." Tấn Viễn càng trốn, Hà Lạc càng kề sát, thậm chí còn tưởng tượng như trước kia đặt tay lên vai anh, kề vai sát cánh thân thiết.
Tấn Viễn bất đắc dĩ đành phải đi nhanh hai bước vào bộ phận công trình, đi tới vị trí công tác của hai người, kết quả liền phát hiện vị trí công tác của Hà Lạc bên cạnh anh bị người ta dọn dẹp sạch sẽ, ngoại trừ máy tính, những thứ còn lại đều không thấy đâu.
Hà Lạc nhìn thấy bàn làm việc trống rỗng của mình, lập tức sợ hãi xù lông: "Đồ đạc của tôi đâu? đồ vật trên bàn làm việc của tôi đâu? ai ném hết đồ văn phòng của tôi!"
Tấn Viễn cũng nhíu mày theo, cho dù Hà Lạc đi công tác chậm trễ mấy ngày, công ty muốn sa thải hắn, cũng không đến mức ném hết đồ đạc trong văn phòng của hắn đi.
"Không ném, không ném, Tiểu Hà, đồ đạc của cậu đều ở bên cạnh vị trí công tác của tôi." Lúc này một vị trí công nhân cách vị trí công tác Tấn Viễn thật xa đứng lên, một đồng nghiệp vẫy vẫy tay với Hà Lạc.
Hà Lạc khó hiểu nói: "Đồ đạc của tôi thế nào cũng chạy đi vậy?"
"Lão Đàm phân phó," Người nọ giải thích một câu, lại liếc Tấn Viễn một cái, "Nói là hai người lúc đi làm quá dính nhau, dễ dàng làm chậm trễ tiến độ công tác, phải tách xa hai người một chút mới được." Hà Lạc nhất thời thổ tào: "Tôi và Tấn Viễn cùng đi làm đã hai ba năm, khi nào thì chậm trễ chuyện công tác, hắn dựa vào cái gì mà tự mình chuyển vị trí công tác của tôi xa như vậy!"
Người đàn ông nhún vai: "Tôi không biết điều đó."
Hà Lạc tức giận không nhẹ, xắn tay áo lên muốn đi tìm Đàm Phong để giải thích, ngược lại Tấn Viễn đứng bên cạnh hắn đột nhiên nở nụ cười, đúng lúc giữ chặt hắn trấn an nói: "Cậu đi tìm lão Đàm cũng vô dụng, tôi phỏng chừng việc này không phải hắn ta có thể quyết định."
Hà Lạc luôn luôn không thích động não, nghe Tấn Viễn nói, thấy như vậy lại càng khó hiểu: "Hắn tìm người chuyển vị trí công tác của tôi đi, còn không phải là hắn có thể quyết định sao?"
Trong đôi mắt Tấn Viễn rơi lên ý cười: "Nếu hắn có thể quyết định, phỏng chừng đã sớm tách chúng ta ra."
Anh và Hà Lạc đi làm cùng nhau ba năm, thường xuyên đi làm lại cùng một chỗ thì thầm to nhỏ, anh không tin Đàm Phong không biết, biết thì vì sao không sớm để cho bọn họ tách ra, vậy đương nhiên là không chậm trễ công việc rồi, mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.
Mà thái độ hiện tại của hắn thoáng cái trở nên cường thế như vậy, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có liền đem vị trí của Hà Lạc chuyển đi, người bị chuyển kia vẫn là Hà Lạc, ngoại trừ "bị người" bày mưu tính kế, Tấn Viễn nghĩ không ra lý do khác.
Về phần bày mưu tính kế là cho anh đây mà.
Tấn Viễn nhướng mày cười cười, không thể tưởng được Giang Hạc ghen tuông thật đúng là có đủ lớn, không phải trước khi đi công tác, anh và Hà Lạc hơi thân mật một chút, lúc đi công tác ở chung một gian phòng, bề ngoài nhìn cậu đã không còn nhớ, nhưng từ thành phố Z vẫn nhớ thương đến bây giờ.
Tấn Viễn đưa tay ấn huyệt thái dương che đi ý cười trên mặt, nghiêm túc suy nghĩ một chút, anh tìm một người bạn trai có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mạnh như vậy, về sau có phải phải cùng mọi người xung quanh bảo trì một chút khoảng cách hay không.
Hà Lạc không biết Tấn Viễn đang suy nghĩ cái gì, thấy anh ấn huyệt thái dương trầm tư, trợn tròn mắt: "Như thế nào, thấy hai người chúng ta cùng nhau đi làm, mấy người cấp trên thuận mắt không thành?"
Đúng là có người thuận mắt không thành.
Tấn Viễn hiện tại còn không dễ nói cho Hà Lạc biết, chỉ đành hàm hồ nói: "Có thể là vậy, đoạn thời gian trước chúng ta đi làm vừa ở cùng một chỗ đã bị tách ra, phỏng chừng khi đó đã bị theo dõi."
Hà Lạc nghiến răng: "Cái gì mà công ty trội, nhân viên nhỏ đi làm còn phái người chuyên môn theo dõi."
Tấn Viễn nhịn cười, người theo dõi cậu không nhất định là người khác, cũng rất có thể là bản thân ông chủ.
Hà Lạc dù không phục cũng không có cách nào, hiện tại hắn không biết đến tột cùng là vị quản lý nào nhìn hắn không vừa mắt, chỉ đành nuốt xuống khẩu khí này, đến chỗ cách vị trí công tác Tấn Viễn thật xa tức giận ngồi xuống làm việc.
Thời gian buổi sáng nhanh chóng trôi qua, ngay khi Tấn Viễn đứng dậy muốn cùng Hà Lạc đến căng tin ăn cơm, anh nhận được tin nhắn của Giang Hạc: "Buổi trưa muốn ăn cái gì?"
Tấn Viễn không hiểu ý tứ cậu gửi tin nhắn này, trả lời tin nhắn cho cậu: "Căng tin có cái gì ăn cái đó, không kén ăn."
Rất nhanh Giang Hạc lại gửi cho anh một tin nhắn: "Vậy lên chỗ em."
"Ừ?" Tấn Viễn ngẩn người, chợt hỏi cậu, "Em đã về?" Anh biết mấy ngày nay Giang Hạc vì chuyện của công ty mà chạy ra ngoài, mấy ngày nay cũng không quấy rầy cậu, hiện tại nhìn thấy tin nhắn này của cậu, nhất thời liền hiểu được.
Giang Hạc: "Ừm, ở văn phòng, nhớ anh."
Tin nhắn vừa tiếp nhận, Tấn Viễn đem mấy chữ cậu nói nhớ anh nhìn, lòng bàn tay nóng lại nóng, mấy chữ này xông lên, cho dù trưa nay không ăn cơm, hiện tại anh cũng phải lập tức vọt tới trước mặt Giang Hạc.
Tấn Viễn thu hồi điện thoại di động, không được tự nhiên ho khan một tiếng với Hà Lạc: "Tôi đột nhiên nhớ tới một chút chuyện, buổi trưa liền không đi ăn cơm ở căng tin, hôm nay cũng chỉ có thể ủy khuất cậu một mình đến căng tin ăn cơm."
Hà Lạc cũng cầm điện thoại đang gặp khó khăn, nghe Tấn Viễn nói như vậy, chợt thở phào nhẹ nhõm, cười trả lời: "Không có việc gì, không có việc gì, vừa lúc tôi cũng có chút việc, hôm nay không định dùng cơm ở công ty."
Tấn Viễn nhớ thương đi tìm Giang Hạc, cũng không chú ý tới Hà Lạc khác thường, nghe hắn nói như vậy, gật gật đầu, hai người tách ra, mỗi người đi một thang máy, một người đi lên tầng cao nhất của công ty, một người đi ra ngoài công ty.
Tầng