Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

Liên Hoan


trước sau

Tấn Viễn ỷ vào việc cậu không nhìn thấy anh thông qua mạng, điều kiện tiên quyết là cậu lại không biết thân phận của anh, không có chỗ nào là kiêng kị nói chuyện với đối phương, tuyệt không sợ làm cấp trên nổi giận.

Bởi trong tiềm thức anh cho rằng một người như Giang Hạc thành thục, ổn trọng và có kinh nghiệm sống sẽ không dễ bị mắc câu, hơn phân nửa xem như là để giải tỏa phiền muộn.

Quả nhiên, cho dù anh có cố gắng trêu chọc như thế nào, đối phương cũng thờ ơ, nhiều nhất là nói mấy chuyện râu ria bên lề, đối với những ngôn ngữ ngả ngớn của anh, cậu sẽ làm như không thấy hoặc là tránh đi không trả lời, điều này lại càng làm anh nhắn tin không chút kiêng kị.

Sau khi Tấn Viễn kết thúc lời tỏ tình bằng giọng nói, đại khái mất nửa tiếng mới nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon từ Giang Hạc, biết rằng sáng mai cậu sẽ đi công tác nên Tấn Viễn không làm phiền cậu ấy nữa, sau khi gửi lời chúc ngủ ngon, anh an tâm nằm xuống chìm vào giấc ngủ

Hiếm khi có một buổi tối không tăng ca, có thể ngủ một giấc, sự mệt mỏi tích tụ mấy tháng được giải tỏa chỉ trong một đêm.

Ngày hôm sau, khi Tấn Viễn đi làm, sự mệt mỏi của anh biến mất, cả người lộ ra vẻ sảng khoái. Bộ dáng anh lớn lên phát triển, lúc này tinh tinh thần thần xuất hiện ở công ty, khí chất không thua gì minh tinh nổi tiếng, khi đi ngang bộ phận sản phẩm và phòng kế hoạch, các nữ đồng nghiệp trẻ của hai phòng đều nhìn chằm chằm anh.

Có thể là từ nhỏ đã bị nhìn chăm chú quá nhiều, Tấn Viễn nhìn chung cũng không để ý đến điều này. Thẳng đến khi Hà Lạc tới làm, mặt mày hớn hở nói với anh các đồng nghiệp nữ trẻ từ hai bộ phận đang tụ tập ở phòng giải khát để nói về anh.

Hà Lạc đứng cạnh chỗ ngồi của Tấn Viễn và nói với vẻ mặt chắn chắn: "Cậu liền nhìn a. Hôm nay bộ phận liên hoan, có không ít cô gái nói chuyện về việc tìm đến cậu đấy."

Họ đều là nam trong bộ phận công trình. Hơn nữa bình thường bọn hắn tăng ca nhiều, cơ hội tham gia liên hoan bộ phận cũng ít. Một mình liên hoan rất không có ý nghĩa, vì để tăng thêm niềm vui cho bữa tiệc, một số trưởng phòng bộ phận đã thương lượng, dứt khoát cho cả ngành ghé vào liên hoan.

Bản thân Hà Lạc thì có chút bát quái, tăng thêm cái khuôn mặt trời sinh baby, đặc biệt được một đám nữ đồng nghiệp ưa thích, hôm nay đến phòng trà nước lôi ra công phu bắt chuyện liền hỏi thăm được bộ phận sản phẩm tối nay liên hoan.

Dự án của bộ phận công trình bọn họ vừa mới hoàn thành, dự án mới còn chưa tiến vào thời điểm tăng ca, trong khoảng thời gian này chỉ sợ cũng sẽ không phải tăng ca, khỏi cần nói, bữa tiệc liên hoan tối nay anh chính là chạy không thoát.

Khó có được thời khắc buông thả, Hà Lạc ngược lại rất nguyện ý, nhưng ngay khi tin tức lọt vào tai Tấn Viễn, Tấn Viễn đầu tiên là cau lại lông mày, sau đó gọn gàng linh hoạt dứt khoát từ chối: "Tôi không đi, cậu cứ như mọi khi tùy tiện tìm cho tôi một cái lý do từ chối ."

Hà Lạc biết Tấn Viễn luôn không thích những kiểu giao tiếp xã hội như này, trước đây khi còn đi học, trừ những người trong ký túc xá bọn họ, ai lôi kéo kiểu gì anh cũng không đi. Bề ngoài anh trông giống một nam thần lạnh lùng nhưng thực ra sau lưng là một tư tưởng trạch nam, không muốn nhúc nhích.

Hà Lạc dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên cánh tay Tấn Viễn: "Đừng a... hai năm qua vì giúp cậu tìm lý do từ chối, tôi cũng không nhớ là đã biên diễn ra bao nhiêu lời nói dối, cái gì mà mèo nhà cậu phát bệnh, chị của cậu phát bệnh, cậu ngả bệnh,.... Lý do gì tôi cũng đều dùng qua, cậu cho rằng người khác không nhìn ra? Hôm nay, quản lý bộ phận sản phẩm đích thân mời, để tôi bất luận kiểu gì cũng phải bằng được mang cậu đến, nếu như cậu không muốn các dự án trong tương lai của chúng ta ngày nào cũng cùng bộ phận sản phẩm khua môi múa mép đấu khẩu với nhau thì dù sao tôi cảm thấy cậu vẫn là thương xót đi một lần thôi."

Tấn Viễn đặt tay phải lên mặt bàn, dùng đầu ngón tay gõ vào bàn phím, nghe xong lời này liền khinh thường nói: "Cậu cho rằng đi cùng với họ thì sẽ không khua môi múa mép?"

Hà Lạc cười cười, "Nếu như liên hoan tối nay trao đổi thuận lợi vui vẻ, thì ít nhất lần sau thời điểm khua môi múa mép đấu khẩu sẽ tốn ít thời gian hơn."

Tại khoa học kỹ thuật Hạc Thành, bộ phận công trình và bộ phận sản phẩm luôn luôn yêu thương nhau mặn nồng. Bộ phận sản phẩm theo đuổi lý tưởng, trong khi bộ phận công trình chịu trách nhiệm sử dụng công nghệ để hiện thực hóa lý tưởng của họ. Tuy nhiên, giữa các lý tưởng thường chênh lệch khoảng cách với thực tế. Vâng, cho nên những cuộc ẩu đả mồm mép là không thể thiếu, bộ phận sản phẩm đối với bộ phận công trình đúng là vừa yêu vừa hận, ngược lại bộ phận bọn anh cũng vậy.

Hà Lạc cúi đầu nói: "Nhìn ra được quản lý bộ phận sản phẩm là thực sự hâm mộ cậu, cho nên cậu phải đi một lần. Mỗi lần cậu không đi, cô ấy đều rất thất vọng. Đều là cùng một cái công ty ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, đừng vì một cái liên hoan mà khiến cho nhau xấu hổ."

Tấn Viễn viết mật mã cực tốt, kỹ thuật cũng tốt, rất nhiều vấn đề nan giải đều được giải quyết dễ dàng khi đưa đến tay anh. Bộ phận sản phẩm bên kia yêu thích nhất chính là anh, quản lý bộ phận cũng rất ưu ái anh, tụ họp của công ty đều đã từng mời anh rất nhiều lần, Tuy nhiên tư tưởng trạch nam của Tấn Viễn quá nặng, làm việc xong thoáng một cái chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về nhà ngủ, không có chút ý tưởng nào về việc xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với đồng nghiệp của mình.

Hà Lạc và Tấn Viễn đã biết nhau nhiều năm như vậy, không phải huynh đệ cũng thắng huynh đệ, thêm vào đó, bầu không khí làm việc của khoa học kỹ thuật Hạc Thành thực sự rất tốt. Hà Lạc cũng hy vọng Tấn Viễn hòa nhập với mọi người một chút, đừng quá cứng nhắc với công ty. Một lần liên hoan cũng không phải lên núi đao xuống biển lửa. Đi xong an tĩnh ngồi đó nhìn bọn họ ăn cũng coi như cho người ta chút mặt mũi.

Hà Lạc nói một hiệp, thấy Tấn Viễn bất vi sở động, hắn thay đổi mạch suy nghĩ tiếp tục nói: "Hơn nữa, liên hoan cũng không đơn thuần là ăn uống và giải trí, trao đổi giữa các bộ phận a, còn có thể thăm dò được không ít bát quái, cậu có biết không, tổng thanh tra kỹ thuật và tổng thanh tra hành chính, cả hai người càng ngày càng tiến bộ. Không thể tin được cái loại điên cuồng vì công việc như vậy cũng biết theo đuổi người khác, còn có một tin tức không biết ai truyền đến. Chuyện bịa như thật .... "

Hà Lạc dừng lại, ngón trỏ chỉ chỉ trần nhà, thần thần bí bí lại gần Tấn Viễn nói nhỏ: "Đại lão bản Giang Tổng của chúng ta, rõ ràng đang hẹn hò giấu mặt, cậu tin được không, người đẹp trai và có năng lực như Giang Tổng vậy mà phải dựa vào hẹn hò giấu mặt để tìm vợ. Chỉ dựa vào những cuộc hẹn hò mù quáng. Này, cậu nói xem, Giang Tổng có phải tại nơi không thấy được có tật xấu không?"

Hà Lạc nói xong điều này, giọng điệu mang theo nồng đậm trêu chọc rõ ràng. Trước kia bọn họ đều

nói chỉ có xã súc* tìm không thấy đối tượng mới đi hẹn hò giấu mặt, không thể tưởng tượng được hiện tại ông chủ cũng không tìm thấy đối tượng liền cần hẹn hò giấu mặt. Nội tâm chênh lệch bên trên thoáng cái đổ rầm, khó tránh khỏi có chút phiêu.

(*) Xã súc (社畜/ Shachiku): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. [社] trong [會社] (Câu lạc bộ/ tập thể), [畜] trong [家畜] (Gia súc) có nghĩa là "Súc vật của công ty". Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc (Cre: Hướng Nhật Quỳ)

Tấn Viễn rũ mắt xuống, phảng phất như rơi một mảnh trăng lưỡi liềm, không có biểu cảm gì đưa cốc nước giữ nhiệt đầy ặc cho Hà Lạc: "Uống nước."

"Cảm ơn." Nói nhiều lời như vậy, Hà Lạc vừa vặn cũng khát nước, tiếp nhận cốc nước giữ nhiệt từ tay Tấn Viễn, nhẹ nhàng hớp một ngụm, bờ môi lập tức bị nóng phát hoảng.

Hắn xoa xoa môi bị nóng đỏ, phàn nàn nói: "Lại còn quên để cho nó nguội."

Tấn Viễn không có thành ý gì mà dặn dò hắn: "Chính cậu chú ý một chút."

"Cũng không phải chuyện gì lớn." Một lúc sau, Hà Lạc thả lỏng người, xua tay, tiếp tục hỏi: "Tôi nói nhiều như vậy ... bộ phận liên hoan, cậu đến tột cùng có đi không..."

Hắn nhiệt tình như vậy, Tấn Viễn cũng không tiện từ chối nữa, gật đầu nói: "Đi."

"!!!" Sau một chấn kinh một hồi, Hà Lạc lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, "Hôm nay mặt trời mọc phía Tây sao, cậu thật sự đã đồng ý."

Thành thật mà nói, Hà Lạc khi mới bắt đầu cũng không có tự tin lắm, dù sao thì trước đây hắn nói chuyện này anh cũng chả buồn động đậy, bây giờ Tấn Viễn đồng ý, trong lòng hắn không biết bao nhiêu là kích động.

Nhìn thấy mặt trời ngoài cửa sổ vẫn như bình thường từ phía đông mọc lên, hắn quay đầu lại cao hứng nói: "Hôm nay cậu đi dự tiệc, chắc chắn một đám người sẽ kinh ngạc đến rơi cằm."

Hà Lạc nghĩ đến tình cảnh kia có chút không chờ đợi được, hận không thể hiện tại đã tan làm.

Sau một ngày vất vả, Hà Lạc đưa Tấn Viễn đến nhà hàng nơi công ty tổ chức tiệc, quả nhiên không ít người trông thấy Tấn Viễn chưa bao giờ xuất hiện nay lại xuất hiện, ai cũng đều tặng nhẹ cho một ánh mắt khó tin.

Hà Lạc hướng bọn họ đắc thắng nâng cằm lên, theo cử động như đang nói, xem đi, tôi lôi kéo được người tới, thấy tôi gút chọp chưa.

Tấn Viễn: "..."

Tấn Viễn không muốn cùng với kẻ đần Hà Lạc này khoe khoang, sau khi vào nhà hàng, anh cầm đĩa đi đến khu tráng miệng để chọn một số món tráng miệng có hàm lượng đường cao.

Vừa mới chọn được vài món tráng miệng yêu thích, bên tai của anh đã vang lên một đạo âm thanh kinh hỉ: "Tấn Viễn."

Tấn Viễn nghiêng người lễ phép chào hỏi: "Quản lý Trần."

Trần Hàm, quản lý sản phẩm, là một nữ cường nhân được bảo dưỡng rất tốt. Nay nhìn thấy Tấn Viễn cười trêu ghẹo nói: "Cậu người trăm công nghìn việc rốt cục cam lòng khuất tôn hu quý* đi liên hoan, khó có được nha"

(*) Ý chỉ hạ thấp thân phận cao quý để tới ở một nơi thấp kém hơn.

Tấn Viễn bất đắc dĩ giải thích: "Quản lý Trần nói đùa, mấy lần trước đều là trong nhà có sự tình."

Bất kể có sự tình là thật hay giả, dù sao hôm nay Tấn Viễn ở đây, giống như Hà Lạc đã nói, đã để cho mọi người thể diện, Trần Hàm cũng sẽ không ôm mấy chuyện trước đó mà gặng hỏi không tha, hàn huyên vài câu liền đem Tấn Viễn thả : "Đến là tốt rồi, đồng nghiệp của tôi đều đang đợi cậu, vì vậy tôi sẽ không chiếm thời gian."

Nói xong, cô ta liếc nhìn đĩa tráng miệng đang cầm trên tay anh, lại ý hữu sở chỉ* mà nói: "Cũng đừng một mực vùi đầu ăn. Cùng giao lưu với mọi người khác bộ phận đều là chuyện tốt."

(*) Có nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác

Tấn Viễn dường như có chỗ xem xét, nhưng anh lại không hiểu rõ lắm ý tứ của Trần Hàm, trước mắt chỉ qua loa đáp: "Được."

Sau khi cáo biệt Trần Hàm, Tấn Viễn trở lại bàn với một đĩa ăn tối, Hà Lạc không hổ là phụ nữ chi hữu*, trong thời gian ngắn như vậy, với công phu của điêu luyện, trên bàn ngoại trừ Hà Lạc thì chỉ toàn là đồng nghiệp nữ.

(*) Nhiều bạn khác giới, giỏi dỗ dành phụ nữ

Khi mọi người nhìn thấy anh trở lại, họ chạy đến nhường chỗ cho anh, Hà Lạc ôm lấy vai của anh nhỏ giọng hỏi: "Quản lý Trần tìm cậu làm gì vậy? Có phải hay không muốn dẫn dắt cậu."

Tấn Viễn xiên một miếng bánh ngọt tráng miệng, cắn bơ phía trên lắc đầu: "Chỉ muốn tôi giao tiếp với đồng nghiệp nhiều hơn, những cái khác nói không rõ ràng lắm."

Hà Lạc tâm rất lớn, nghe Tấn Viễn nói như vậy, không sao cả đáp : "Quản cái gì, cho cậu làm cậu liền làm quá."

Tấn Viễn không đáp ứng cũng không bác bỏ.

Các bài phát biểu của lãnh đạo không thể thiếu trong liên hoan bộ phận. Bọn họ chưa ăn được hai miếng. Từng lãnh đạo một thay phiên nhau lên đài phát biểu, cũng may Tấn Viễn đã dự tính trước lấy điểm tâm ngọt ăn lót dạ, bằng không chờ bọn họ nói xong, chỉ có mà chết đói.

Sau khi nhóm lãnh đạo này đi xuống, mọi người cuối cùng cũng có thể bắt đầu dùng bữa, có rất ít lãnh đạo cá biệt mới bước đến mời rượu mọi người, nói lời cảm ơn thân mật đến cấp dưới. Đây là lý do tại sao Tấn Viễn tránh xa các bữa liên hoan của bộ phận.

Anh cực kỳ không tự nhiên ăn hết mấy thứ vào trong bụng, cùng Hà Lạc lên tiếng chào hỏi, đứng dậy, đang chuẩn bị tìm cơ hội chuồn đi, thì nghe thấy nữ đồng nghiệp cùng bàn chào hỏi Trần Hàm đang nâng ly chúc mừng ở bàn ăn gần đó: "Chị Trần. Nghe nói Giang Tổng là đang hẹn hò giấu mặt sao? Việc này đến tột cùng là thật hay giả? "

Tấn Viễn bước chân dừng lại thuận tiện ngồi xuống.

Hà Lạc liếc mắt nhìn anh: "Không phải muốn đi à?"

Tấn Viễn lại cầm đũa lên, chọn vài món ngon, nghiêm trang nói: "Ăn no rồi đi cũng không muộn."

---------

20/8/2021

#NTT


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện