Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

Váy Ngắn


trước sau

Hà Lạc liếc nhìn vòng eo gầy mỏng hơi lộ ra khỏi chiếc áo sơ mi họa tiết sẫm màu đen của Tấn Viễn gấp trong quần jean, nghĩ thầm, đây là đứng lên định ra ngoài xách quần, phát hiện sịp vẫn hơi lộ nên liền ngồi lại?

Bất đồng với Hà Lạc suy nghĩ nhiều, Trần Hàm đã bị nữ đồng nghiệp ngồi cùng bàn gọi tới đây, nhìn thấy Trần Hàm, Hà Lạc lập tức hiểu vì sao Tấn Viễn lại ngồi trở về, đây là vì muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt lãnh đạo a...

Trần Hàm cầm ly rượu đi tới, mọi người trong bàn đứng dậy cụng ly với cô. Trần Hàm nhìn Tấn Viễn và Hà Lạc hai người bị kẹp cùng một đám phụ nữ, nhịn không được cười nói: "Hai người các cậu đúng là không ai không có phúc khí."

Vì cường độ làm việc của khoa học kỹ thuật Hạc Thành cao, có rất ít phụ nữ đến xin việc và cũng không có nhiều phụ nữ độc thân trong công ty. Thế mà bàn của Tấn Viễn đem một phần ba phụ nữ độc thân của bộ phận chiêu mộ được, mặc cho ai nhìn vào cũng phải tán thưởng một câu, diễm phúc rất lớn.

Đáng tiếc Tấn Viễn và Hà Lạc ngồi ăn ở đây cả buổi tối, đối với mị nhãn của các nữ đồng nghiệp xung quanh quăng tới một mực không biết gì cả, chỉ làm như những người đồng nghiệp bình thường ở chung, một điểm ý tứ phương diện nào đó đều không có.

Lúc này, một nữ đồng nghiệp cùng bàn gan lớn  mỉm cười nói: "Chị Trần, phải nói là được ngồi cùng bàn với Tấn Viễn và Hà Lạc là phúc khí của chúng em mới đúng."

Trần Hàm ngẩn người, cười nói: "Đúng là"

Hà Lạc thì không cần phải nói, một điểm tiểu suất ca, cộng thêm Tấn Viễn lớn lên yêu nghiệt, ngồi ở bàn này mà nhìn bọn họ, cho dù không có đồ ăn kèm thì cũng đủ no.

Trần Hàm vẻ mặt tươi cười quơ chén rượu theo bọn họ đùa giỡn: "Bây giờ các cô gái ngày càng bạo gan hơn rồi. Con trai đi ra bên ngoài tốt nhất vẫn là đem mình bảo vệ thật tốt a..."

Tấn Viễn: "Quản lý Trần nói đùa."

"Tôi cũng không có vừa nói vừa cười, cậu chính là phải hỏi bọn họ." Tay Trần Hàm tự nhiên mà đặt lên vai một cô gái, nhẹ nhõm vui đùa.

Các đồng nghiệp nữ nhìn bọn họ cười cười: "Chị Trần, bọn em cái này là có tâm làm trộm nhưng không có gan làm trộm*."

(*) Nghĩ trong đầu chứ không dám làm

"Chị đây không thể giúp gì được cho các cô nữa, có chút cơ hội là phải nắm chắc thời cơ", Trần Hàm biết tâm tư của những cô gái nhỏ này rõ nhất, cô lập lờ nước đôi thoáng hỏi, "Vừa nãy từ xa đã nghe thấy mấy cô gọi tôi, là có chuyện gì tốt muốn chia sẻ sao?"

Một nữ đồng nghiệp tinh ý quan sát liền nhường chỗ cho Trần Hàm : "Chị Trần, chúng em chỉ muốn hỏi một chút chuyện Giang Tổng hẹn hò giấu mặt có phải thật không?"

Trần Hàm thuận thế ngồi xuống, thở dài nhìn các cô, cười nói: "Như thế nào, Tấn Viễn và Hà Lạc không thể thoả mãn mấy cô, bây giờ bắt đầu ngấp nghé vị trí bà chủ rồi."

"Không có a .... bọn em chỉ là tò mò, rốt cuộc là dạng nhân vật như nào mà Giang Tổng phải hẹn hò giấu mặt."

Nói thì là như vậy nhưng hầu hết các cô gái vẫn cảm thấy đau nhói trong lòng, cô gái nào mà chẳng có thanh xuân, cô gái nào mà chưa từng có ước mơ về một vị bá đạo tổng tài đem lòng yêu mình. Như Giang Hạc tuổi còn trẻ đã có sự nghiệp thành công, dáng người so với những minh tinh trong làng giải trí còn đẹp hơn, hoàn toàn phù hợp với hình tượng tổng tài bá đạo trong lòng bọn họ, huống chi Giang Hạc còn là người dịu dàng nho nhã, đừng nói là các cô mà ngay cả ở bên ngoài nhiều người cũng coi cậu như nam thần.

Trước đó không hề nghe nói Giang Hạc hẹn hò giấu mặt, mọi người còn có thể gọi là có chút mộng tưởng, vạn nhất thì cứ nghĩ là không được ông chủ coi trọng, hiện tại đột nhiên nghe nói nam thần nhà bọn họ cũng đang hẹn hò giấu mặt, thoáng cái lòng hiếu kỳ bị móc ra. Cong tâm trảo phổi muốn biết có thể làm cho Giang Tổng bọn họ để ý rốt cuộc là dạng người dài ngắn như thế nào.

"Đương nhiên là thật. Tôi đã tận mắt chứng kiến. Không thể giả được", Trần Hàm vừa nói vừa vén tóc bên tai. "Là cái hẹn hôm trước đến nhà hàng Tây ở Tây Thành đàm phán hợp đồng ấy, trùng hợp gặp. "

Trần Hàm nói đến đây dừng một chút, uống một ngụm nước, đem một đám nữ đồng nghiệp tâm hiếu kì nghiêng tai lắng nghe xâu hết vào một chỗ.

Trần Hàm thấy các cô không thể chờ đợi được nữa, bộ dáng cười cười : "Các cô cũng đừng khẩn trương như vậy. Người cũng không phải như các cô tưởng tượng gì mà là Thần, là một vị học muội của tôi. Cô ấy hiện đang làm trong ngành luật sư. Công tác nghiệp vụ không thể chê, vóc người cũng rất được, tuy là kém xa mấy minh tinh trên TV, nhưng nói không đẹp cũng không phải."

"Vậy bọn họ phối hợp thành công không?” Một nữ đồng nghiệp hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người.

"Tôi cũng không biết", Trần Hàm lắc đầu. "Vị trí của tôi cách bọn họ thật xa, không thể nghe thấy họ đang trao đổi gì. Nhưng tôi thấy thi thoảng Giang Tổng lại rót rượu cắt bít tết vân vân cho học muội, hẳn là ở chung cũng không tệ lắm phải không?"

Trần Hàm đang nói vui vẻ, bỗng nhiên bị âm thanh thanh thúy của thủy tinh làm cho kinh động.

Tấn Viễn đứng lên cầm khăn giấy, hơi khom người: "Thật xin lỗi, không cẩn thận làm rơi ly rượu."

Đối diện với khuôn mặt này của Tấn Viễn, ai nỡ nặng lời, một bàn nữ đồng nghiệp vội xua tay: "Không có việc gì, không có việc gì, rượu không đổ lên người tôi."

Bên tay áo sơ mi có dính chút rượu, cũng may hôm nay Tấn Viễn mặc áo đen khó nhìn, lấy khăn giấy lau sạch rồi để yên.

Mọi người thấy Tấn Viễn không sao, lại quay sang tiếp tục nghe Trần Hàm bát quái: "Học muội của tôi a... Cô bé so với minh tinh không đẹp bằng nhưng trên người lại có rất nhiều điểm mà minh tinh không có, chính là đôi chân, phải gọi là bơ phệch, không thể chê vào đâu được, dài và trắng, khung chân cũng rất đẹp, một khi mặc OL* vào, sẽ làm cho một người bình thường không thể dịch chuyển tầm mắt."

(*) OL: Office Lady - Đồ công sở

Các đồng nghiệp nữ tán gẫu, đồng nghiệp nam cũng không nhàn rỗi, tìm những người quen nhau để nói chuyện, sùng bái nhất ở nghề này là kỹ thuật tốt. Không bao lâu sau xung quanh Tấn Viễn bị một đám người cấp cao vây quanh. Mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận về các loại mã khác nhau, Tấn Viễn ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu lên để nói chuyện với họ, và bầu không khí làm việc với các đồng nghiệp khá hài hòa.

Khi Trần Hàm đang trò chuyện, thỉnh thoảng cô ta lại ngước mắt lên nhìn Tấn Viễn, khi thấy anh hòa thuận với đồng nghiệp thì thả lỏng cười cười.

Toàn bộ bữa tiệc kéo dài đến chín giờ tối, Tấn Viễn và Hà Lạc sánh vai

cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng: "Hôm nay cậu lại bị làm sao a... Rõ ràng không bỏ cuộc giữa chừng"

Tấn Viễn qua loa nói: "Các món ăn ở nhà hàng này không tệ lâm."

"Bình thường thôi, không bằng lần trước," Hà Lạc hồi tưởng lại mùi vị, "Cậu có phải lâu rồi không ra ngoài ăn cơm, nên mới thấy như vậy?."

Tấn Viễn thuận miệng nói: "Có lẽ vậy."

"Vậy sau này cậu nên đi liên hoan nhiều vào, bằng không nhiều đồ ăn ngon như vậy không được thưởng thức thì thật lãng phí, dù sao cũng không tốn tiền."

"..."

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, thời điểm nhân viên phục vụ dọn dẹp bàn ăn, chứng kiến rau cải trên bàn ăn bị người dùng dao nĩa cắt thành từng đoạn từng đoạn nhỏ, một tầng rồi lại một tầng chỉnh tề mà xếp thành đoạn mã thập phần yên tĩnh trong bát.

Vị trí nhà hàng cách hơi xa so với căn hộ của Tấn Viễn, lúc về đến nhà cũng đã gần mười giờ.

Tấn Tĩnh mặc đồ thể thao đang tập yoga trên sàn phòng khách, thấy Tấn Viễn về sớm như vậy, cô còn ngạc nhiên: "Tối nay không tăng ca?"

“Không có, công ty liên hoan.” Tấn Viễn thay giày, đóng cửa xong, đi thẳng vào phòng bếp rửa một quả táo ra, chậm rãi gặm.

Tấn Tĩnh ngẩng đầu liếc nhìn Tấn Viễn: "Hiếm thấy nha... đây là lần đầu tiên thấy em đi ăn liên hoan với công ty. Thế nào? Có đồng nghiệp nào hướng em bắt chuyện không?"

"Có ..." Tấn Viễn cắn quả táo hồi tưởng một hồi, hình như anh có nghe thấy vài giọng nữ ghé vào bên tai líu ríu càm ràm, nhưng anh không chăm chú lắng nghe.

Tấn Tĩnh thực sự phục anh luôn rồi: "Cái gì gọi là có a, có phải hay không còn có người đến tìm em xin Wechat em cũng không để ý?"

"Em không để ý," Tấn Viễn lấy điện thoại di động ra chuyển một trăm nhân dân tệ vào thẻ như mọi lần "Có mấy người đồng nghiệp một mực lôi kéo em thảo luận vấn đề mật mã"

Tấn Tĩnh liếc mắt: "Lúc tan làm còn thảo luận vấn đề công việc, trách không được mấy đứa lập trình viên trọc đầu vẫn chưa có vợ."

Tấn Viễn nắm lấy mái tóc đen dày trên đầu giơ cho Tấn Tĩnh xem: "Ít xem mấy bài nhảm nhảm trên mạng. Trên thực tế, đại đa số lập trình viên tóc không những không hói mà còn rất nhiều ."

"Huống hồ chị còn chưa tìm được mống nào, em gấp cái gì."

Lời nói của Tấn Viễn như một nhát dao đem Tấn Tĩnh đâm cho tàn tạ, cô thay đổi động tác, cả giận nói: "Chị đây không tìm, là bởi vì chị chưa muốn tìm. Em không tìm. Đơn giản vì em lớn lên cứng nhắc thấy mồ, em đời này sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại cho xem! "

Tấn Viễn chẳng buồn tranh luận với cô, ném lõi táo đã gặm xong vào thùng rác, nhắc nhở cô: "Động tác sai rồi, hơn nữa thời điểm luyện yoga mà hô hấp không ổn định, không chỉ động tác luyện ra không dễ dàng, mà còn dẫn đến các loại bệnh lớn như đau thắt tim, nhồi máu, đột tử"

Tấn Tĩnh sợ tới mức cả người trực tiếp nằm trên thảm tập yoga không dám nhúc nhích: "Thật hay giả?"

Tấn Viễn nhún vai: "Không biết, thấy trên baidu viết vậy."

Tấn Tĩnh: "..."

Tấn Tĩnh tức giận đến mức chỉ muốn nhảy lên đem Tấn Viễn đập xuống thảm tập yoga, không biết sao hồi trước không đập thằng em trời đánh này sớm, bây giờ căn bản là đánh không lại nó.

Tấn Tĩnh yên tĩnh ngồi phịch trên thảm tập yoga, dùng cánh tay đè con mắt, thổ tào nói: "Một chút đáng yêu của lúc nhỏ cũng không có."

Sau khi Tấn Viễn chuyển tiền, anh nhìn WeChat cả ngày nay không có động tĩnh gì, nghe thấy lời này, chủ động đi tới bên cạnh Tấn Tĩnh, thanh âm nhẹ nhẹ nhàng nhàng: "Tỷ, chị có váy ngắn không?"

Tấn Tĩnh bị một tiếng gọi tỷ này làm cho toàn thân nổi da gà, phiền phức khó chịu: "Làm gì vậy."

"Mượn một cái."

Tấn Tĩnh mở cửa một lần nữa dẫn Tấn Viễn đến trước tủ của cô, kỳ kỳ quái quái hỏi anh: "Tại sao mặc váy một lần liền mặc đến nghiện?"

Tấn Viễn rất có trật tự mà tìm kiếm chiếc váy anh muốn trong tủ, bằng phẳng nói: "Quần áo được thiết kế chính là để đáp ứng nhu cầu người tiêu dùng. Còn phân nam nữ cái gì?"

Đối với những lời ngụy biện của thằng em mình, mắt Tấn Tĩnh cũng lười lật ngược, giữ nụ cười ứng phó tiêu chuẩn trên khuôn mặt: "Em tuổi còn trẻ, em nói cái gì cũng đúng."

Quần áo trong tủ Tấn Tĩnh lẫn lộn rất nhiều, Tấn Viễn phải mất một lúc lâu mới tìm được kiện đồ như ý, cầm quần áo, anh cũng không để ý đến Tấn Tĩnh đang quái gở, bước vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Đợi hắn từ phòng vệ sinh bước ra, Tấn Tĩnh bởi vì tò mò mà từ trong phòng cũng thò đầu ra ngó qua, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã đỏ hết cả mắt, thật sự Tấn Viễn chọn bộ đồ này quá gợi cảm, quá tôn dáng người, cô làm một người mẫu, bình thường cũng không dám mặc qua, không nghĩ tới Tấn Viễn cứ như vậy thoải mái xuyên mắt.

Một thân làn da trắng như tuyết, tăng thêm một thân hình quá hoàn hảo đến mức không thể nhìn ra khuyết điểm, khi kết hợp với bộ trang phục này, nếu như không phải biết rõ anh là nam nhân, thì quả thật chính là mê đảo chúng sinh toàn cầu, liếc mắt nhìn liền trái tim hồng đập bình bịch.

Hết lần này tới lần khác, Tấn Viễn còn không tự biết ý vẫn cứ xách váy, xách thẳng đến đùi mình, sau khi đảm bảo sẽ không bị tuột, anh hỏi Tấn Tĩnh: "Tỷ, chị xem như này đã lộ ra chân dài chưa?"

------------

Chơi dị ai chơi lại =)))

21/8/2021

#NTT


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện