Người một nhà gặp ở quảng trường bên ngoài tòa nhà chung cư, vốn Tấn Quân và Lâm Anh ở nhà chờ Tấn Viễn mua đồ ăn về nấu bữa cơm tất niên, nhưng chờ trái chờ phải đều không đợi được Tấn Viễn trở về, đành phải đi ra mua thức ăn trước, không ngờ vừa ra khỏi nhà trọ đã nhìn thấy con trai mình cùng một người đàn ông cao lớn anh tuấn tay trong tay nói nói cười cười đi cùng một chỗ.
Xem ra quan hệ không giống thân mật bình thường.
Hai vợ chồng già đứng ở trên đất nhìn nhau trong chốc lát, lập tức hồi tưởng lại lúc mới đến nhà giúp Tấn Tĩnh, Tấn Viễn thu dọn phòng, phát hiện trong nhà không hiểu sao lại có thêm nhiều một bộ đồ rửa mặt, còn có quần áo của con gái trong tủ quần áo Tấn Viễn mặc.
Ngay từ đầu bọn họ cho rằng Tấn Viễn đã có bạn gái, còn lôi kéo Tấn Tĩnh hưng trí bừng bừng hỏi cô gái kia trông như thế nào? tính cách ra sao? kết quả Tấn Tĩnh ấp úng bộ dáng không biết mở miệng như thế nào, còn nói chờ Tấn Viễn trở về lại nói với bọn họ.
Hiện tại chứng kiến tình hình như vậy, bọn họ cho dù hồ đồ cũng nên hiểu, không phải Tấn Tĩnh không muốn nói, mà là cô căn bản nói không nên lời, Tấn Viễn đâu phải cùng con gái yêu đương, rõ ràng chính là đang cùng một người đàn ông yêu đương.
Năm người trầm mặc đi vào trong tòa nhà chung cư, Tấn Viễn kéo Giang Hạc tụt lại phía sau một bước, dùng ánh mắt hỏi Tấn Tĩnh chuyện gì xảy ra.
Tấn Tĩnh làm một cái thủ thế gọi điện thoại, rõ ràng nói cho anh biết, cô có điện thoại nhắc nhở, là anh tự mình không nghe máy. Ngay sau đó lại thở dài, dùng ánh mắt lo lắng hỏi Tấn Viễn, hiện tại làm sao bây giờ, có cần hỗ trợ một cái hay không.
Tấn Viễn lắc đầu về phía cô, tỏ vẻ anh có thể tự mình giải quyết. Tấn Tĩnh liền không lên tiếng, chủ yếu là quá đột ngột, ai cũng không nghĩ tới ba mẹ lại đến lúc này, phá vỡ tất cả kế hoạch của Tấn Viễn, ba mẹ hiện tại không nói gì, ai cũng không biết bọn họ đang ấp ủ cơn bão gì.
Bất quá cửa ải này sớm không qua thì muộn cũng phải qua, chỉ hy vọng ba mẹ nhìn thấy thân thể Tấn Viễn không tốt lắm, xuống tay nhẹ nhàng chút.
Ngoài dự liệu chính là, về đến nhà, Tấn Quân cùng Lâm Anh hai người cái gì cũng không nói, giúp Tấn Viễn đem đồ ăn anh cùng Giang Hạc mua về lấy ra nhặt rửa, thậm chí Tấn Quân chủ động buộc tạp dề Tấn Viễn đặt ở trong phòng bếp, xem ra định tự mình ra trận xuống bếp.
Sóng yên biển lặng này luôn khiến Tấn Viễn cảm giác đây là sự yên tĩnh trước cơn bão, anh nuốt nước bọt, chủ động dặn dò: "Ba mẹ, con và Giang Hạc..."
"Ăn tết Công Táo trước, khó có được một nhà chúng ta có thời điểm đoàn tụ vào đêm tất niên." Tấn Viễn còn chưa nói hết, Lâm Anh đã cười cắt đứt anh.
Từ khi Tấn Viễn và Tấn Tĩnh đi làm việc tới nay, mỗi lần bọn họ về nhà đều là đêm 30, người một nhà đã thật lâu không ở cùng một chỗ qua đêm tất niên, Lâm Anh cùng Tấn Quân đều không muốn phá vỡ bầu không khí ấm áp vào lúc này.
Đây chính là ý tứ thu sau lại tính sổ.
Tấn Viễn cho dù không tình nguyện, cũng chỉ đành gật đầu.
Tấn Quân ở phòng bếp bận rộn, những người còn lại đều ngồi ở trên bàn ăn hỗ trợ dọn thức ăn, Lúc này Lâm Anh mới nhìn thấy Giang Hạc vẫn đi theo bên cạnh Tấn Viễn yên lặng hỗ trợ, nghĩ cũng không tiện ngạt người ta đi, chủ động mở miệng hỏi: "Con là Giang..."
Giang Hạc bị điểm danh, tự nhiên hào phóng giới thiệu với Lâm Anh: "Dì, dì mạnh khoẻ, con tên là Giang Hạc, sông Giang, Bạch hạc."
Lâm Anh thấy bộ dáng anh tuấn, một thân âu phục màu lam đậm ăn mặc thẳng tắp, khí chất nho nhã hiền hòa, nói năng cũng lễ phép, chủ yếu là đôi tay vừa nhìn đã biết không quen làm, lúc này lại chủ động hỗ trợ dọn thức ăn, một chút giá trị cũng không có, nhất thời sinh hảo cảm, gật gật đầu nói: "Dì có thể gọi con là Tiểu Giang đi."
"Dì muốn gọi thế nào cũng được." Giang Hạc gật đầu, lại chủ động nhận sai nói, "Hôm nay không biết chú và dì đến đây, con quá đường đột, mạo muội đến ạ, xin thứ lỗi cho con."
Lâm Anh cười cười không tiếp lời, chỉ nói: "Đến đây, cứ đến ăn một bữa cơm tất niên đi."
Giang Hạc cười đáp ứng.
Tấn Viễn vẫn chú ý đến vẻ mặt Lâm Anh, thấy bà không tức giận, cũng không đuổi Giang Hạc đi, toàn bộ quá trình cười khanh khách, còn để Giang Hạc cùng nhau ăn cơm, đoán chừng cho dù bà không đồng ý bọn họ ở cùng một chỗ, cũng không ghét Giang Hạc, ở dưới gầm bàn cọ cọ chân Giang Hạc, lơ đãng hỏi Lâm Anh: "Mẹ, sao mẹ và ba đột nhiên tới chỗ chúng con."
"Mẹ nhớ các con, đến xem các con không được sao?" Lâm Anh hướng Tấn Viễn cười cười, bà tuy rằng bốn năm mươi, nhưng bộ dáng cực tốt, thanh âm cũng rất dễ nghe, rơi vào trong tai người ta cực kỳ hòa ái.
"Đương nhiên có thể rồi." Tấn Viễn mím môi, "Chính là, hai người vốn đã say xe, trước khi tới tốt xấu gì cũng gọi điện thoại cho con, con cùng Tấn Tĩnh cũng dễ đi đón hai người.
Lâm Anh buồn cười: "Các con lớn lên, có chuyện gì cũng gạt chúng ta, còn không cho phép chúng ta giấu các con một lần a."
Lần này Tấn Viễn không còn gì để nói nữa.
"Mẹ và ba con nhìn thấy cái hot search gì đó mới đến thăm các con." Lâm Anh thấy Tấn Viễn mệt mỏi, chung quy không đành lòng, nói cho anh biết sự thật, "Các con trên mạng chính là chuyện tốt khoe, chuyện xấu che, có chút chuyện gì, vẫn là con trai của thím Trương nhà bên cạnh, Tiểu Trương trở về nói cho chúng ta biết."
Tấn Viễn ngẩn người, anh thật không ngờ chuyện này đều nháo đến trước mặt ba mẹ anh.
"Các con ở bên ngoài, ba mẹ cũng không yêu cầu các con kiếm được bao nhiêu tiền, bao nhiêu năng lực" Lâm Anh chậm rãi nói, "Có thể bình an thuận lợi, không bị người khác khi dễ là tốt rồi."
Tấn Viễn cùng Tấn Tĩnh bị lời nói của Lâm Anh nói chóp mũi chua xót, có thể tưởng tượng, cách xa như vậy, bọn họ thông qua miệng người khác biết được chuyện Tấn Viễn bị người khác khi dễ, có bao nhiêu sốt ruột.
Tuy rằng sự tình đã qua lâu như vậy, sóng gió gì cũng đã lắng xuống, nhưng làm ba mẹ nào có ai không đau lòng, trong mắt người khác đã giải quyết xong chuyện, người làm ba mẹ lại nghĩ đứa nhỏ chịu ủy khuất lớn như vậy, thế nào cũng phải đi xem, đi an ủi thật tốt, sợ đường xá xa xôi, sợ say xe, cũng phải nghĩ hết mọi biện pháp chạy tới.
"Được rồi, một người hai người đừng biểu hiện giống như trẻ em chưa cai sữa." Tấn Quân ở trong phòng bếp lọc ruột tôm đi ra lấy thức