"Không đi bệnh viện, không đi......" Lâm Nguyên cuộn thân thể ở trong lòng ngực hắn, cả người giống con búp bê sứ tinh xảo, mồ hôi dính ướt vạt áo lại như cũ cố chấp mà túm chặt cổ tay áo Viêm Đình, một lần lại một lần mà kháng nghị.
Viêm Đình bị kéo đến không có biện pháp đã bước ra khỏi cửa khách sạn lại quay lại trở về, đem cậu đặt ở sô pha bằng da trong phòng nghỉ , bàn tay nhẹ vỗ về phía sau lưng cậu, giọng nói khàn khàn lại ôn nhu,"Bảo bối ngoan, không khó chịu nữa."
Khi bác sĩ đến, Lâm Nguyên đang nép mình vào lòng ngực của Viêm Đình , đôi mi nhợt nhạt gần như trong suốt khẽ nhắm lại như thể đã ngủ say.
Hơi thở xa lạ đến gần Lâm Nguyên rùng mình một cái, mở mắt ra nhìn thấy người mặc áo blouse trắng, tinh thần vừa mới thả lỏng lại căng thẳng trở lại.
Túm chặt lấy vạt áo Viêm Đình ,ánh mắt trốn tránh.
Viêm Đình đột nhiên cảm thấy cậu có chút trẻ con, đưa mắt ra hiệu với Ngụy Minh.
Ngụy Minh sửng sốt một lát mới phản ứng lại, cởϊ áσ blouse trắng trên người, giao cho người bên cạnh mang ra khỏi phòng .
Viêm Đình cho rằng đứa nhỏ sợ bác sĩ nhưng ngay cả như vậy, thân thể căng thẳng của Lâm Nguyên vẫn không thể thả lỏng, những ngón tay đang kéo gấu quần áo của cậu cũng từ từ nới lỏng.
"Chú đi ra ngoài đi."
Giọng của Lâm Nguyên rất nhỏ, giống như một chú mèo con.
Lúc Viêm Đình nghe vậy, ngây người một chút mới nói: "Nguyên Nguyên, em bảo tôi ra ngoài à?"
Đôi môi mím chặt, Lâm Nguyên co người đến góc sô pha gật đầu, "Ừ."
Sắc mặt của cậu đã hồng nhuận rất nhiều, mày nhíu chặt cũng buông lỏng ra tựa hồ không còn khó chịu như vừa rồi .
Nếu là bất cứ điều gì khác , Viêm Đình chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng tại thời điểm này, tình trạng thân thể của đứa nhỏ vẫn chưa biết được làm Viêm Đình hơi do dự.
Đôi mắt đen bóng của Lâm Nguyên hai nhìn chằm chằm hắn, ngữ điệu cao lên, tựa như làm nũng, "Chú trước đi ra ngoài, bác sĩ sẽ ở lại."
Trẻ nhỏ khi bệnh luôn thích gây sự mà không cần lý do.
Nhưng Viêm Đình hoàn toàn không hiểu nên cau mày, có chút không vui.
Hắn thích đứa bé ngoan vừa rồi ngoan ngoãn kéo vạt áo rúc vào trong lòng , rêи ɾỉ như mèo con , nói bản thân thật khó chịu.
Mà không phải giống như bây giờ, như một con nhím nổi hết những cọng gai không hề thân cận mình, còn muốn mình đi ra ngoài
Tôn Khinh rất biết tâm lý nuôi con nên ghé sát tai Viêm Đình thì thầm vài câu.
Viêm Đình cau mày, đứng dậy và rời khỏi phòng.
Cửa phòng khép lại, Lâm Nguyên thu hồi tầm mắt ôm đầu gối lại thu mình vào trong góc.
Trong phòng nghỉ rộng rãi, chỉ còn lại cậu và bác sĩ.
Ngụy Minh là bác sĩ gia đình của Viêm Đình đã chiếu cố Viêm Đình rất nhiều năm.
Không chỉ mối quan hệ công việc, mà còn là bạn bè.
Lúc trước, Viêm Đình còn là cầu nối của anh với vợ hiện tại.
Khi ở nước ngoài, Ngụy Minh chuyên về tâm lý học.
Anh cũng có một chút hiểu biết về những trở ngại tâm lý và thể chất của Viêm Đình .
Anh đã từng nghĩ rằng Viêm Đình sẽ cô độc sống quãng đời còn lại , nhưng không ngờ tên đó lại dụ dỗ một cậu bé xinh đẹp như vậy.
Thấy sắc mặt Lâm Nguyên đã bình thường trở lại trên mặt cũng không có cảm giác khó chịu ,Vệ Minh dời ghế ngồi đối diện với cậu, cố gắng giải quyết sự bài xích của cậu trước.
"Tôi nghe Viêm tổng gọi cậu là Nguyên Nguyên, tôi có thể gọi cậu như vậy không ?"
"Không được." Đôi mày thanh tú của Lâm Nguyên nhíu lại, thất thần mà trả lời: "Tôi tên là Lâm Nguyên, anh có thể gọi tên tôi."
Sau khi cơn đau trên cơ thể tan biến, Lâm Nguyên không ngừng nghĩ trong đầu, tại sao bụng lại đau khi rõ ràng là uống thuốc dưỡng thai?
Chẳng lẽ......!Là do chính mình quá căng thẳng, dẫn tới ảnh hưởng ?
Lâm Nguyên nghi ngờ ấn vào bụng của mình, cũng không có cảm thấy đau.
Lời muốn làm quen bị cự tuyệt lạnh lùng, làm Vệ Minh xấu hổ sờ sờ mũi, "Lâm Nguyên ...!Tôi tùy tiện hỏi, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười tám."
May quá còn tốt, anh có thể giữ được công việc của mình và trong tương lai không phải vào tù để thăm ông chủ của mình .
Ngụy Minh nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Nguyên cẩn thận sờ bụng mấy lần, ngước mắt nhìn bác sĩ đang nhìn chằm chằm động tác của mình, không khỏi hoảng sợ tránh đi vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Căng thẳng có làm đau bụng không?"
"Về mặt thể chất sẽ không, nhưng mà về mặt tâm lý có thể." Ngụy Minh đã cố gắng hết sức để sử dụng những từ đơn giản và dễ hiểu.
Lâm Nguyên đã hiểu.
Về mặt tâm lý, cậu đang tự làm mình sợ hãi.
Nhưng Lâm Nguyên cũng không dám xem nhẹ, dù sao thứ trong bụng cũng quá nhỏ, còn nhỏ hơn cả giá đỗ.
Cậu lấy ra một lọ thuốc từ túi bên phải và đưa cho bác sĩ.
Do dự một hồi, cậu lấy từ trong túi áo trái ra một lọ thuốc khác, "Bác sĩ, bác sĩ giúp tôi xem hai lọ thuốc này có tác dụng phụ gì không?"Ngụy Minh ngạc nhiên khi nhìn cậu lấy ra hai cái chai nhỏ như một ảo thuật gia.
Trầm mặc gần nửa phút,anh đưa tay cầm lấy lọ thuốc, Lâm Nguyên nhanh chóng bổ sung: "Đây là chị tôi uống."
Nhìn thấy tên thuốc, Ngụy Minh nhíu mày nghiêm túc nói: "Đây là thuốc phá thai không được uống bừa bãi, không muốn có con cũng nên đến bệnh viện làm phẫu thuật."
Việc sử dụng phương pháp phá thai bằng thuốc rất dễ dẫn đến băng huyết và gây ra nhiều hậu quả nghiêm trọng hơn.
Các bác sĩ khoa phụ sản không khuyến khích phá thai bằng thuốc.
Lâm Nguyên gật đầu, trong lòng nói rằng mình thật sự không muốn uống chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi.
Thời điểm được chẩn đoán mang thai, đầu óc cậu trở nên trống rỗng, thậm chí mất đi khả năng tư duy cơ bản nhất.
Mặc kệ làm cái gì, đều là xúc động nhất thời mà thôi.
"Còn bình kia thì sao?"
"Thuốc dưỡng thai bình thường , không có vấn đề gì ."
Lâm Nguyên lúc này mới yên tâm, tiểu đậu trong bụng hẳn là đã không chịu thương tổn gì.
Ngụy Minh đem lọ thuốc cho cậu, thản nhiên hỏi: "Có thật là của chị cậu không?"
"......"
Cánh tay Lâm Nguyên run lên , lọ thuốc rơi trên mặt đất.
Cậu vội vàng cúi người nhặt nó lên, động tác cúi đầu che giấu vẻ hoảng sợ trên gương mặt.
"Bằng không ? Chẳng lẽ là tôi chính mình ăn ?" Lâm Nguyên đánh đòn phủ đầu mà phản bác nói.
Mặt vẫn hướng xuống đất khiến người đối diện không thấy gì là lạ.
"Đúng vậy, cậu là nam mà." Ngụy