Bị phát hiện sao?
Sống lưng Lâm Nguyên cứng đờ , trong lòng như là bị bậc lửa châm đốt một dây pháo bùm bùm nổ liên tục.
Trong đầu có hai người, tranh cãi không ngừng.
Một người đàn ông nhỏ bé muốn cậu thú nhận rằng bản thân đang mang thai và một người đàn ông nhỏ khác cảnh báo cậu không được nói , một người đàn ông đang mang thai sẽ bị xem như một con quái vật và bị bắt vào phòng thí nghiệm.
Lâm Nguyên cảm thấy tai như ù đi, trong lòng có chút khó chịu.
Hai tay Viêm Đình vẫn ôm lấy eo cậu, chỉ cách sự thật một khoảng rất nhỏ.
Thân hình Lâm Nguyên nhỏ hơn , cả người như đều nằm trong vòng tay của Viêm Đình, cúi đầu trầm mặc không nói.
Cầm chiếc bánh nhỏ, vươn đầu lưỡi nếm một miếng.
Chẹp chẹp miệng không nếm ra mùi vị gì.
"Cái kia......!Tôi hỏi chú một vấn đề." Lâm Nguyên vùi đầu ăn bánh, căng thẳng đến mức quên dùng thìa, miệng ngấu nghiến đầy kem
Viêm Đình nhìn mà bất lực lại ôn nhu mà đỡ cậu " Chà, em hỏi đi."
"Chú......" Lâm Nguyên liếm liếm kem bị dính ở khóe miệng ,tự nghĩ đây là bánh tiệm nào không chút mùi vị , không ngon chút nào "Chú thích trẻ con không ? Nếu có người nào đó thật sự mang thai con của chú thì sao , nên làm gì? "
Suy nghĩ đầu tiên của Viêm Đình là sẽ không ai mang thai con hắn.
Nhưng nghĩ đến mẹ hắn sẵn sàng cho mình uống thuốc để có cháu trai, hắn không thể trả lời một cách nhanh chóng.
Sau khi Viêm Đình bị đánh thuốc lần trước, hắn vô tình gặp Lâm Nguyên.
Lúc đầu với sự kiềm chế mạnh mẽ của mình, hắn không có ý định chạm vào.
Nhưng hắn đem người đặt ở trên giường vừa định quay người rời đi, Lâm Nguyên liền nhào lên trên người.
Cả người xụi lơ trên lưng hai tay không thành thật kéo quần áo hắn, đôi môi mềm mại không ngừng cọ vào lỗ tai.
Viêm Đình nhịn không nổi, trực tiếp đem người làm.
Kể từ khi hắn còn ở tuổi thiếu niên phá đám bố mình và một người phụ nữ bụng to làm chuyện đó trên ghế sô pha , Viêm Đình đã cực kỳ chán ghét cơ thể phụ nữ.
Trong thời kỳ nghiêm trọng nhất, ngay cả sự đụng chạm bình thường giữa bạn học nữ và cấp dưới là nữ cũng không thể chấp nhận được.
Hắn chưa từng nghĩ tới, chính mình đời này có thể có con.
Chỉ cần nghĩ đến một người phụ nữ đang mang thai đứa con và cái bụng của cô ấy lớn dần lên từng ngày là sẽ cảm thấy ghê tởm và lo lắng.
Vệ Minh đã tư vấn tâm lý cho Viêm Đình trong nhiều năm và tình hình đã được cải thiện, nhưng vẫn không thể loại bỏ hoàn toàn những trở ngại tâm lý của Viêm Đình.
Lâm Nguyên đột nhiên hỏi một câu như vậy, điều này khiến người đàn ông trước nay vẫn luôn bình tĩnh và vững vàng có chút trở tay không kịp.
Vòng tay ôm eo đứa nhỏ vô thức siết chặt, đôi mắt vẫn dịu dàng của Viêm Đình ảm đạm đi và một lớp bóng tối bao trùm lấy.
Hắn sẽ không có con.
Nhưng Lâm Nguyên vẫn còn trẻ và hiểu chưa sâu thế giới này.
Sau một vài năm, khi trưởng thành và chín chắn hơn có thể thấy rằng mình vẫn có thể thích phụ nữ, lấy vợ và sinh con, có một gia đình trọn vẹn và hạnh phúc.
Hoặc là sẽ muốn ra nước ngoài tìm người mang thai hộ, có được một đứa con thuộc về mình.
Sự im lặng của Viêm Đình khiến Lâm Nguyên vô thức bóp chặt chiếc bánh nhỏ trong tay.
Khay nhựa dưới đáy bánh bị niết một cái phát ra âm thanh răng rắc, Lâm Nguyên sợ tới mức hai vai run lên, giống như một con nai con sợ hãi trợn to hai mắt.
Những ngón tay vô thức nới lỏng, phần còn lại của chiếc bánh rơi xuống đất, kem bắn tung tóe khắp sàn.
"A." Lâm Nguyên hô nhỏ một tiếng,theo bản năng muốn cúi người nhặt.
Bị Viêm Đình ôm vào trong ngực, mang đi khỏi nơi này.
"Sẽ có người dọn dẹp nó."
Nghe thấy giọng nói của Viêm Đình , Lâm Nguyên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng che đi sự mất mát và hoảng sợ trên mặt .
Câu hỏi về đứa trẻ vừa rồi đã chuyển hướng.
Hai người đều không có nhắc lại.
Bữa tiệc ở sảnh trước vẫn đang diễn ra, mặc dù hắn đặc biệt đến đây để tìm ai đó.
Nhưng cũng là lão gia tử Đỗ gia tổ chức yến tiệc này, bọn họ đặc biệt phái người gửi thư mời cho hắn nên Viêm Đình cũng nên đi chào hỏi.
Hắn muốn mang đứa nhỏ cùng đi, lại bị cự tuyệt.
Lâm Nguyên nói chính mình đói bụng muốn đi tìm cái gì ăn, liền để hắn đi một mình.
Viêm Đình cũng không đành lòng ép buộc, dặn dò cậu không chạy lung tung, chính mình sẽ nhanh trở lại, lúc này mới không thể nào yên tâm mà rời đi.
Sau khi đi một vòng quanh sảnh tiệc, Lâm Nguyên liền lang thang ra vườn sau.
Cậu đang ngồi trên bậc thềm với hai chiếc bánh trong đĩa, nhưng lại không muốn ăn chút nào.
Đầu óc đều còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Xém chút nữa là chính mình vừa nói rồi , thật là quá liều lĩnh.
Lỡ như Viêm Đình không thích đứa nhỏ......
Này, khoan đã tại sao cậu phải quan tâm xem tên họ Viêm có thích trẻ con hay không? Đây con là của riêng cậu, có chuyện gì liên quan đến Viêm Đình?
Lâm Nguyên chớp chớp mắt, cảm thấy ý tưởng này của chính mình có chút không đúng lắm.
Nhưng......!Lại không cảm thấy không đúng chỗ nào.
Đứa nhỏ là do cậu mang do cậu sinh, chẳng phải là của cá nhân cậu sao ?
Uk......!có vẻ như ......
Lâm Nguyên cầm chiếc bánh lên cắn một miếng, má phồng lên nhai ngấu nghiến.
Có chút sinh khí.
Suy cho cùng, vẫn là lão đông tây* kia không mang bαo ƈαo sυ!
*Đặc chỉ người hoặc động vật (hàm nghĩa có cảm tình yêu, ghét).
Tần Miện còn chưa kịp hít thở một hơi, đã nhìn thấy đứa nhỏ nhà Viêm Đình đang ngồi một mình trên bậc thềm.
Nhìn từ phía sau, dường như có một loại cảm giác cô đơn bị bỏ rơi.
Tần Miện không khỏi chậc một tiếng, tâm nói Viêm Đình lão cẩu kia sẽ không bội tình bạc nghĩa đi.
Anh nhấc chân đi qua tới.
Lâm Nguyên nghiêng đầu, trong miệng còn ngậm nửa miếng bánh.
Tần Miện: "......"
À, hóa ra là trốn nơi này ăn vụng.
"Chào , đồng học Lâm Tiểu Nguyên đã lâu không gặp." Tần Miện ngồi xuống bậc thềm bên cạnh, giơ cánh tay rất quen thuộc đặt lên vai cậu.
Nhân tiện, anh ta chạm vào khuôn mặt của Lâm Nguyên, rất giống một thiếu gia lưu manh xuất thân từ gia đình nề nếp chuyên đùa giỡn phụ nữ trên phố thời cổ đại.
"Viêm Đình đem cậu nuôi nấng khá tốt a, giống như mập lên."
Lâm Nguyên nuốt thức ăn vào miệng, đánh rớt ngón tay anh, tránh sang một bên.
"Cậu không định nói với tôi rằng nam nam thụ thụ bất tương thân đi?" Tần Miên khóe miệng tràn ra vài phần cà lơ phất phơ hài hước.
Lâm Nguyên cầm