"Tôi nói cho anh một bí mật." Trong bóng tối, khóe miệng Lâm Kỳ nhếch lên một đường cung cả khuôn mặt nửa sáng nửa tối , rất kỳ quái "Máu chảy trong người tôi cũng là dòng họ Lâm.
"
Lâm Nguyên: "......"
Thiếu gia giàu có?
Lâm Nguyên không nói chuyện, âm thầm vểnh tai lên.
"Không ngờ tới đi? Lâm Kiện An cũng là cha của tôi." Lâm Kỳ vẻ mặt đầy sự đắc ý.
Lâm Nguyên: "???"
Không thể tưởng tượng được, cậu thực sự không nghĩ tới.
Trong tiểu thuyết, nguyên chủ lớn hơn đứa con trai do mẹ kế mang về nửa tuổi.
Nói cách khác, Lâm Kiện An đã lừa dối vợ khi bà mang thai?
Sau khi vợ mất vì bệnh, ông ta liền gấp không chờ nổi đem tiểu tam cưới vào nhà.
Lúc Lâm Nguyên đọc quyển sách này, liền cảm thấy cha Lâm có bệnh nên không hề đau lòng một chút nào cho con mình, lại đi yêu thương đau lòng cho con người khác.
Không thể tưởng được, nguyên lai lại là hạt giống của ông ta.
Cái vòng này thật loạn!
Lâm Nguyên trầm mặc nhướng mày, đột nhiên cảm thấy có chút xót xa về người cha lúc đầu của Lâm Kỳ.
Không chỉ có bị đội nón xanh nhiều năm, mà còn chết bất đắc kỳ tử khi đang kiếm tiền ở công trường để giúp người khác nuôi con trai của người ta.
Cho đến khi qua đời, ông không hề biết rằng đứa con trai của mình hoàn toàn không phải dòng máu của mình.
Thật sự quá thảm.
Quả thực chính là cực kỳ tàn ác, cực kỳ bi thảm.
Lâm Kỳ dương dương tự đắc mà nói xong bí mật, chờ Lâm Nguyên kinh ngạc mà nổi trận lôi đình cùng với hô to không có khả năng.
Sau đó, chính mình lại nhân cơ hội này hai chân dẫm lên , hoàn toàn phá hủy tinh thần của cậu.
Kế hoạch quả thực không tồi, nhưng hiện thực cũng không có phát triển như trong tưởng tượng của Lâm Kỳ.
Lâm Nguyên không hề bị sốc chút nào, chỉ khẽ khịt mũi.
Hai mắt vẫn nhìn về chiến trường trước mặt, ngay cả khóe mắt cũng không lưu lại một điểm.
Lâm Kỳ tức giận đến mức còn đang muốn khiêu khích cậu, "Về sau, tài sản của Lâm gia chỉ có tôi, một xu cũng không có cho anh!"
"Ồ." Lâm Nguyên thực lạnh nhạt.
"......" Lâm Thích thẹn quá thành giận, "Công ty cũng là của tôi!"
" Ừm, đều là của cậu." Lâm Nguyên vẫn rất bình tĩnh, sửa sửa cổ áo chính mình nghiêng đầu, hướng cậu ta hơi hơi mỉm cười "Yên tâm, chú sẽ không tranh với cháu."
Lâm Kỳ: "???"
Viêm Đình cùng trưởng bối Đỗ gia chào hỏi đến lúc quay lại , phát hiện đứa trẻ vừa rồi còn đáp ứng hắn không chạy loạn lại không thấy đâu.
Hắn thở dài vừa mới chuẩn bị tìm người, lại bị âm thanh đến từ phía sau gọi lại, "A Đình, ta biết con hôm nay sẽ đến."
Viêm Đình ngừng quay số, chuyển trang và gửi tin nhắn cho Tôn Khinh, lúc này mới xoay người.
Đứng đối diện là mẹ hắn, người lẽ ra đã ở bên kia bờ đại dương.
Ngô Vân mặc bộ váy màu trắng , tóc được búi tỉ mỉ , trang điểm tinh xảo, khuôn mặt nở một nụ cười gần như hoàn hảo.
Không có chút nào ôn nhu của các vị trưởng lão, mà giống như tượng sáp lạnh lẽo trong viện bảo tàng.
Ánh mắt Viêm Đình thực lạnh nhạt.
"Con trai, đừng trách mẹ, mẹ ở đây là vì chính con..."
Tôn Khinh nhận được chỉ thị từ chủ tịch và tìm kiếm Lâm Nguyên ở khắp mọi nơi.
Khi tìm thấy, Lâm Nguyên đang ngồi ở bậc thềm trong vườn sau cắn hạt dưa.
Đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, giống như một con mèo Ba Tư đang ngủ gật.
Cách đó không xa, có hai người đang đánh nhau.
Tôn Khinh bị dọa cho nhảy dựng, tới gần mới phát hiện là Viêm thiếu gia và Tần tiên sinh.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Nguyên quay đầu lại thấy là người quen, thuận tay đưa ra một nắm hạt dưa, còn mời nói: "Muốn cùng nhau xem sao?"
"......" Khóe miệng Tôn Khinh run rẩy dữ dội, nhẹ giọng nhắc nhở: "Sau cậu lại ngồi đây , không cẩn thận bị bọn họ làm bị thương."
"Không có việc gì, còn khá xa." Lâm Nguyên thờ ơ mà trả lời.
Nếu không có đứa nhỏ trong bụng, cậu đã xắn tay áo bước tới giúp.
Lâm Kỳ bọc một cái áo khoác lớn, đứng ở trong góc tối, thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Nguyên, lại không dám động thủ.
Lần cuối cùng bị đánh ở đại sảnh bệnh viện đã để lại trong lòng cậu ta một bóng ma quá lớn.
Vừa nhìn thấy Lâm Nguyên, cậu ta liền cảm thấy bụng đau nhói.
Trong sách miêu tả nhân vật chính lớn lên đẹp, thân hình mềm mại dễ đẩy ngã, mỗi lần cùng vai chính công lăn giường.
Đều sẽ bị choáng váng đến khóc thúc thít, để lại những giọt nước mắt như một nàng tiên cá.
Giá trị vũ lực thật sự thấp , dù sao chính là công phu mồm mép mà thôi.
Lâm Nguyên cắn xong một nắm hạt dưa, nhìn thấy hai người đang đánh nhau vẫn chưa phân định thắng thua, vỗ tay phủi bụi cho trôi hết, đứng lên.
Tôn Khinh đang ngồi xổm bên cạnh cắn hạt dưa, cũng vội vàng đứng lên.
Đi về phía trước hai bước, Lâm Nguyên như đang suy nghĩ điều gì đó, liền quay người về phía Lâm Kỳ cách đó không xa nói: "Chúc cậu và Viêm Lang sớm tu thành chính quả , gả vào nhà họ Viêm."
Sau đó, tôi liền có thể chờ hai người, cung kính mà gọi tôi là chú .
Thẩm cũng được.
Lâm Nguyên có thể tưởng tượng biểu hiện của hai người lúc đó sẽ tuyệt vời như thế nào.
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ!
Lâm Kỳ còn tưởng rằng cậu đang khiêu khích chính mình, cao ngạo mà cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Tôi về sau nhất định sẽ làm anh phải quỳ trước mặt tôi như chó!"
Lâm Nguyên nhíu mày, hỏi: "Thư kí Tôn , Viêm gia có nhiều quy củ lắm sao? Con dâu mới vào cửa, có yêu cầu quỳ kính trà trưởng bối không?"
Tôn Khinh sửng sốt một cái chớp mắt, tuy rằng không rõ cậu vì cái gì hỏi như vậy, vẫn trả lời: "Viêm gia quy củ rất nhiều,cậu nói cái này khả năng là có đi."
Vậy là tốt rồi!
Lâm Nguyên mỉm cười sải bước đi về phía trước.
Không biết vì sao, Tôn Khinh đột nhiên cảm giác nụ cười này, làm người ta cảm thấy lạnh cả sóng lưng.
Yến hội còn chưa kết thúc, Viêm Đình đã về sớm.
Khi