Ngụy Minh đợi rất lâu, nhưng không có nhận được hồi âm.
Anh có chút sốt ruột.
Khi Viêm Đình ở nước ngoài, anh đã gọi điện và nhấn mạnh rằng hắn phải đến gặp anh ngay lập tức khi trở về Trung Quốc.
Nhưng Viêm Đình không những không làm điều này, thậm chí còn không nói cho anh khi trở về Trung Quốc.
Vị đại lão này, quả thực không đem bệnh tình của mình để ở trong lòng.
Trong phòng làm việc, Ngụy Minh lo lắng đi đi lại lại mấy lần, nhưng vẫn không có hồi âm, đành phải bấm điện thoại.
Di động đô đến vang lên một tiếng, anh còn không kịp nói gì, đã bị cúp.
Là một bác sĩ, Ngụy Minh thường sẽ kiên nhẫn thuyết phục những bệnh nhân không tuân theo chỉ định của bác sĩ.
Nhưng lần này, tình hình đã khác đã qua tái khám đã hơn nửa tháng, Viêm Đình vẫn chưa chủ động đến tìm, cũng không kêu anh tới cửa.
Bệnh về tâm lí hoàn toàn không thể kéo dài việc chữa trị.
Chỉ bất cẩn một chút là có thể gây ra những hậu quả không thể cứu vãn được.
Sau khi bị cúp máy, Ngụy Minh vẫn kiên trì bấm gọi nhiều lần liên tiếp, đến lần thứ năm mới kết nối được.
Giọng nói trầm thấp của Viêm Đình xuyên qua âm thanh của dòng điện truyền đến.
Gần như trong giây đầu tiên, Ngụy Minh có thể nghe thấy sự mệt mỏi của đối phương ở bên kia, đang cố ý nhỏ giọng nói.
"Cậu đang ở đâu?" Anh hỏi.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu anh là Viêm Đình có một cuộc họp trong công ty.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không quá thích hợp ,từ khi nào hắn làm việc chăm chỉ và nỗ lực công tác như vậy ?
Công việc của công ty rất bận rộn khiến hắn không có thời gian gặp anh để tái khám?
Không thích hợp, phi thường không thích hợp.
Ngụy Minh đã có một suy đoán táo bạo.
Viêm Đình không có nói rõ, có lệ nói: "Ở nơi khác."
Cùng với giọng nói hạ xuống, Ngụy Minh cũng nghe thấy tiếng mưa.
Nhưng hiện tại, thành phố C trời không có mưa.
Một tuần trước khi Ngụy Minh lướt Weibo , trong lúc vô tình thấy có người dùng ảnh chụp Lâm Nguyên làm ảnh đại diện, lúc ấy hắn rất kích động còn tưởng rằng trên mạng lướt gặp được người quen.
Kết quả là sau khi gửi tin nhắn riêng, lại phát hiện ra người bên kia không phải là Lâm Nguyên mà là một cô bé vẫn đang học trung học.
Cô gái nhỏ vô cùng kích động, không chỉ khen ngợi tầm nhìn của hắn đã đánh giá cao nhan sắc của nam thần nhà cô , mà còn chia sẻ link phòng phát sóng trực tiếp của Lâm Nguyên.
Trời xui đất khiến, Ngụy Minh trùng hợp biết Lâm Nguyên bây giờ đang ở đâu.
Anh mở phần mềm thời tiết và tìm kiếm địa danh.
Quả nhiên, nơi đó đang mưa.
Viêm Đình rõ ràng đang cố tình che giấu tung tích, Ngụy Minh trực tiếp vạch trần hắn "Cậu còn dám đi tìm Lâm Nguyên, không sợ sẽ xảy ra chuyện?"
Nếu như là ngày hôm qua, Viêm Đình sẽ không chút do dự khẳng định sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng hiện tại, chính hắn cũng không thể kiểm soát được.
Sau khoảng thời gian dài im lặng của Viêm Đình nụ cười của Ngụy Minh dần dần trở nên cứng ngắt, giọng nói trở nên nghiêm túc, "Đừng làm tôi sợ, sẽ không thực sự xảy ra chuyện đúng không?"
"Vẫn chưa."
Ngụy Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng thần kinh căng thẳng vẫn không thả lỏng.
Có thể làm cảm xúc của Viêm Đình trở nên trầm lắng như thế, thì tình huống phải rất khó khăn.
Ngụy Minh cũng không có hỏi hắn chuyện gì xảy ra, cho dù có hỏi cũng không có trả lời, nói: "Ngày mai cậu phải trở về, nếu không tôi trực tiếp đi tìm cậu"
Sau một hồi im lặng, Ngụy Minh mới nghe thấy một tiếng ậm ừ nhỏ.
Vừa định hỏi lại, thì điện thoại đã bị cúp.
Cuối cùng thì mưa cũng tạnh, sau cơn mưa trời lại sáng.
Những ngọn núi xa dựng lên một cầu vồng, lộng lẫy và đầy màu sắc.
Khi trời đổ mưa, Lâm Nguyên đã ngủ rất say.
Sau khi tạnh mưa, ngược lại đã thức dậy.
Đèn trong phòng ngủ quá mờ, cậu ngồi trên giường ôm chăn hồi lâu, không biết trời sáng hay tối.
Các cửa sổ được đóng chặt và không có khí lạnh lọt vào.
Tấm rèm hơi được mở ra, lộ ra một chút ánh sáng.
Lâm Nguyên dụi dụi mắt, liếc mắt nhìn qua đó liền thấy một điếu thuốc chưa cháy, nằm một mình trên sàn nhà, không ai quan tâm.
Trong ngôi nhà này chỉ có một người hút thuốc .
Nhưng bây giờ người nọ không có trong phòng ngủ.
Lâm Nguyên mang giày vào lê tới, mới phát hiện điếu thuốc hoàn chỉnh dường như đã bị bẻ thành nhiều mảnh.
Có một nửa bên trong là trống không, sợi thuốc lá cũng không thấy.
Nó trông hơi kỳ lạ.
Vào thời điểm nhàm chán, có thể đã dùng nó để gϊếŧ thời gian.
Mỗi ngày lúc ngủ trưa, Lâm Nguyên thường ngủ một giấc dài.
Từ hai giờ chiều có thể ngủ đến năm giờ chiều.
Cậu hôm nay còn dậy sớm hơn nửa tiếng, mới bốn giờ rưỡi.
Lâm Nguyên đi trong phòng vệ sinh đi tiểu xong, lúc đi ngang qua gương vô tình nhìn thấy quần áo trên người không đúng lắm.
Quần áo ở bụng bị nhăn nhúm, trông như bị ngón tay tóm lấy.
Thu hồi hai mắt cậu vỗ vỗ quần áo cũng không nghĩ nhiều, cho rằng chính mình ngủ không thành thật, lăn lộn khiến nó nhăn.
Ăn uống đầy đủ và ngủ đủ giấc, đã đến lúc nói chuyện với Viêm Đình về đứa con.
Duỗi đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao, còn không bằng muốn sớm một chút nói rõ ràng.
Nhưng sau khi Lâm Nguyên đi xuống lầu, xoay người tìm trong tất cả các phòng nhưng không thấy bóng dáng của Viêm Đình
Tiếng ồn duy nhất là căn bếp nhỏ bên cạnh.
Lâm Nguyên đi dép lê, dùng hai tay nắm ống quần dài của bộ đồ ngủ dài quá gối, vượt qua chỗ đọng nước trong sân, lon ton chạy tới.
Nhưng trong phòng bếp chỉ có Lý nãi nãi đang đốt củi, trong không gian chật chội và tồi tàn nhìn thoáng qua từ đầu đến cuối, cũng không thấy người thứ hai.
"Vào đi, bên ngoài lạnh lắm, đừng để bị cảm lạnh." Lý nãi nãi ra hiệu với Lâm Nguyên đang ngơ ngác đứng ở cửa, thấy cậu quay đầu lại tìm người cho dù không đành lòng, vẫn là nói, " Tiểu Viêm có việc gấp ở nhà, vì vậy nó trở lại thành phố ngày mai sẽ trở về."
"Dạ." Lâm Nguyên gật gật đầu.
Trở về cũng không nói một tiếng, nhưng cậu cũng không phải rất muốn biết.
Nghe thấy Viêm Đình ngày mai sẽ trở về, Lâm Nguyên cũng không thất vọng lắm.
Cậu mong rằng ngày mai sẽ đến sớm hơn, lại muốn cho thời gian trôi qua chậm một chút.
Nên cho Viêm Đình thêm thời gian để cân nhắc xem có nên nhận con trong bụng không.
Nếu hắn chấp nhận nó, mình liền cùng hắn về nhà.
Nếu không, thì nói lời tạm biệt.
Buổi trưa ngủ quá nhiều, đã mười một giờ khuya Lâm Nguyên vẫn nằm ở trên giường trằn trọc, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Cậu dự định dành thời gian lên Weibo, nhân tiện giải quyết cơn buồn ngủ.
Nhưng những hot search trên Weibo tối nay rất nhàm chán và không thu hút được bất kỳ sự quan tâm nào.
Lâm Nguyên ôm chăn lăn lộn vài lần, cầm di động mở giao diện trò chuyện với Viêm Đình.
Tin nhắn cuối cùng cách đây một tháng rưỡi là tin nhắn về việc xin nghỉ với Viêm Đình để đến công ty thảo luận về việc chấm dứt hợp đồng.
Xa hơn nữa, là trống rỗng.
Sau khi bỏ trốn cùng chiếc vali nhỏ, cậu không gửi tin nhắn với Viêm Đình nữa.
Mà Viêm Đình cũng chưa từng liên lạc với cậu, hai người họ coi đối phương như không tồn tại.
Lâm Nguyên nghĩ rằng mình phải dè dặt, không được chủ động liên hệ với tên họ Viêm
Thứ gì càng dễ đạt được thì càng dễ dàng bị vứt bỏ.
Cậu phải giữ lấy!
Năm phút sau, Lâm Nguyên gửi một biểu tượng cảm xúc: [Con lợn nhỏ nhìn chằm chằm vào jpg.]
Một phút qua đi......
Hai phút qua đi......
Không trả lời.
Lâm Nguyên nghĩ vừa rồi là cậu không nhịn được nữa,