Sáng sớm vừa hừng sáng bầu trời đã xám xịt, Lâm Nguyên từ bỏ việc ngủ nướng từ trên giường bò dậy, vào tủ lấy vali nhỏ ra, thu dọn đồ đạc trong phòng.
Ăn sáng xong, cậu ngồi ở dưới mái hiên nhà chính ôm quyển sách làm bộ đang xem, nhưng từ khóe mắt lại thường thường liếc nhìn về phía cửa sân.
Bề ngoài có vẻ bình tĩnh và lãnh đạm, nhưng đôi mắt nhỏ ấy lại lộ ra vẻ vui vẻ bên trong.
Mỗi khi Lý nãi nãi đi ngang qua, đều cười trêu chọc : "Có phải hay không đang đợi Tiểu Viêm tới đón con?"
"Không phải." Lâm Nguyên lập tức thu hồi ánh mắt nhìn lén, ngang ngược nói: "Cháu thật sự không muốn hắn tới."
Từ giữa trưa chờ đến buổi chiều, từ ban ngày chờ đến màn đêm buông xuống......
Viêm Đình đều không có xuất hiện.
Người ta nói rằng sẽ đến đón cậu, thế nhưng lại nói chuyện không giữ lời!
Lâm Nguyên tức giận đến mức ăn thêm hai bát cơm tối.
Ngày thứ hai, Lâm Nguyên dời ghế dựa vào cổng sân nhìn ra ngoài chỉ cần có xe xuất hiện là có thể nhìn thấy ngay.
Nhưng từ sáng sớm đến chạng vạng, bóng đêm bao trùm cũng không có chờ được Viêm Đình đến.
Những dòng tin nhắn cậu gửi đi giống như đá chìm dưới đáy biển, không một chút tiếng vang thậm chí không một ngọn sóng nào được khuấy lên.
Điện thoại cũng không gọi được.
Viêm Đình người này dường như đã biến mất khỏi thế giới.
Không tiếp thu nhóc con cứ việc nói thẳng , làm gì phải bỏ chạy chứ chẳng lẽ cậu còn có thể ôm chặt lấy hắn không bỏ?
Lâm Nguyên tức giận đến mức đem cuốn sách đọc cho đỡ buồn chán trên tay ném đi.
Trời nắng hai ngày liên tiếp, nửa đêm mưa thu rơi trên bầu trời kèm theo tiếng sấm rền vang.
Lâm Nguyên ngồi trên bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài duỗi tay năm ngón tay trong đêm tối nghe tiếng gió lạnh rít qua núi, trong lòng cảm thấy thật lạnh.
Điện thoại im bặt, ngay cả một tin nhắn rác cũng không.
Đêm khuya gió lạnh suốt đêm, cũng là lúc tâm tình đa sầu đa cảm nhất trong ngày.
Lâm Nguyên lần lượt gõ từng nhịp lên kính cửa sổ, khóe miệng bĩu môi có thể treo lên một chai nước tương.
Lão cẩu bức kia , vô sỉ lại và vô trách nhiệm.
Thậm chí không chút đáng tin cậy nào!
Chính mình thiểu năng trí tuệ mới chờ hắn nhiều ngày trời như vậy .
Lâm Nguyên tức giận mà chui vào trong ổ chăn, rầu rĩ không vui mà ngủ.
Cơn mưa đêm tí tách tí tách tới khi trời sáng mới tạnh, mặt trời mọc trên núi xa ánh ban mai rạng rỡ lộng lẫy.
Lại là một ngày mới, mọi người đang bước đi vội vã trong ánh nắng ban mai.
Dương Giang mới vừa bước vào lớp liền phát hiện nam thần đã bắt đầu phát sóng.
Hiện tại mới bảy giờ rưỡi sáng.
Vào thường ngày lúc này, Lâm.
vương tử.
Nguyên hẳn là đang ở trên chiếc giường ấm áp ngủ ngon lành.
Những người hâm mộ nhận được lời nhắc phát sóng đều bị sốc và khiếp sợ và điều đầu tiên họ nhìn thấy là chủ đề của buổi phát sóng trực tiếp hôm nay.
[Những đứa trẻ khác đều đã về nhà, khi nào bạn đến đón tôi? 】
Cái tên đã lộ ra một bụng ủy khuất xót xa lại đáng thương.
Fan mama khi nhìn thấy điều đó đã rất đau lòng và ngay lập tức dẹp bỏ những việc đang làm và đến an ủi đứa con tội nghiệp của mình
Nhưng khi màn hình truyền hình trực tiếp nhảy ra, mới thấy bức tranh phong cách không đúng lắm.
Trong màn hình Lâm Nguyên đang cầm trái bắp luộc, gặm nhấm nó như một con chuột hamster nhỏ.
Trong chớp mắt, liền gặm hơn phân nữa trái.
【??? Nguyên bảo, con ăn chậm một chút, không ai cùng con giành cả 】
【nhãi con, có phải con chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì không ? Sáng nay có phải là bị mộng du không?】
Lâm Nguyên cũng không xem làn đạn, gặm xong một trái lại một trái.
Không giống như lấp đầy bụng, mà giống như đang trút giận.
Trong tay không phải bắp, mà là kẻ thù.
Người hâm mộ có thể nhìn thấy sự giận dữ trong đôi mắt của cậu.
【 nhãi con, ai chọc con, nói với chúng ta , mama giúp con báo thù! 】
【 Mau đừng ăn, lại ăn đến căng hỏng bụng rồi.
】
Lâm Nguyên ném lõi ngô thứ năm đã ăn đi, giơ lên một con dao làm bếp và chặt trái dưa chuột màu xanh.
Răng rắc......
Dưa chuột bị cắt thành hai đoạn.
Làn đạn vắng lặng trong chốc lát, có người nhỏ giọng nghị luận.
[Tại sao tôi nghĩ thứ anh ấy cắt không phải là dưa chuột ...]
【 chém như là chém tiểu JJ của một người đàn ông.
】
[Phía trước dừng lái xe , sẽ bị vi phạm (Tiếng bíp thì thầm: Tôi cũng cảm thấy rằng Nguyên sắp thiến ai đó.]
Trước khi người hâm mộ có thể thảo luận về kết quả, họ đã nghe thấy nhãi con của họ người chơi hệ Phật hệ* buông ra hai từ một cách thờ ơ: "Kết thúc".
Màn hình chuyển sang màu đen ngay lập tức.
Vô tình.
Tối hôm qua Tần Miện đi tham gia tiệc rượu, nhịn không được một lát liền uống thêm vài ly.
Mang theo đầy người mùi rượu, say khướt mà về đến nhà.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, anh đã bị một bóng người kéo vào nhà và ép vào tường.
Đợi cả đêm, suýt chút nữa đến đồn cảnh sát báo người mất tích, Chu Tử Mặc ánh mắt u ám tràn đầy ác ý mà trực tiếp xử lý người ở cửa ra vào.
Tần Miện phạm tội nặng khi tỉnh lại, xương cốt đau nhức sắp rã rời toàn thân đều là xanh tím.
Chu Tử Mặc giống chó săn , một chỗ cũng không buông tha.
Khi tỉnh dậy chỉ còn một mình trên giường, thủ phạm đã đi học.
Tần Miện nắm lấy tay vịn cầu thang, run rẩy đi xuống lầu vừa định gọi điện thoại mắng Chu Tử Mặc, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Anh cũng không quan tâm đến dấu vết trên người mình có bao nhiêu ái muội, cũng không buồn thu dọn chiếc áo choàng tắm rộng rãi, cứ thế mở toang cánh cửa với đường viền cổ áo mở rộng.
"Ai ?"
Giọng điệu của Tần Miện rất không kiên nhẫn, có biết hôm nay tâm trạng Tần gia ta không tốt không ?
Vừa mở cửa nhìn thấy mặt người bên ngoài, liền nuốt những từ ngữ thô tục vào bụng.
Là người của Viêm Đình, anh mắng không được.
Lâm Nguyên đứng ngoài cửa với một chiếc vali nhỏ, ánh mắt vừa vặn rơi vào trên cổ áo ngủ đang mở của Tần Miện.
Thứ nên thấy, không nên thấy, cậu đều thấy tất cả.
Mặt đỏ tai hồng dời mắt, Lâm Nguyên cúi đầu, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Tần tiên sinh, ngài có thể đem quần áo chỉnh lại?"
Tôi biết ngài đã có một đêm kịch liệt, nhưng không cần thiết..
Quá phóng đãng.
Tôi vẫn còn là một đứa nhỏ.
Tần Miên vốn không không để bụng , khi bị nói như vậy cũng có chút xấu hổ.
Nắm lấy áo ngủ, xoay người chạy lên lầu, "Tôi đi thay quần áo."
Nói xong, dép lê trượt một đường làm hắn ngã tướng chó ăn phân, may mà tấm thảm đủ dày.
Mười phút sau, phòng khách.
Tần Miện mặc quần áo chỉnh tề, trở về phong cách ưu tú thường ngày.
Anh ta ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng.
Nhưng không có tròng kính.
Ăn mặc quả thực không tồi.
Nhưng người ngồi đối diện không có ý định chiêm ngưỡng nó.
Lâm Nguyên bắt lấy quả táo, gặm vài cái liền hơn phân nửa.
"Viêm Đình không cho cậu ăn no sao? Nhìn xem đứa nhỏ này đói như vậy, từ từ ăn không đủ còn có." Tần Miện đẩy mắt kính trên mũi, đem mâm đựng trái cây đến trước mặt cậu.
Ăn như thế này, ít nhất là ba ngày không ăn cơm.
Một đường tàu xe mệt nhọc, ngồi trên xe buýt mấy tiếng đồng hồ Lâm Nguyên thật sự đói bụng , gương mặt tắc đến phình phình, nói: "Tôi tìm không thấy Viêm Đình."
Tần Miện vừa mở miệng, quả táo trong tay đã rơi xuống đất.
Trong đầu nảy ra một ý nghĩ, Viêm Đình đã vứt bỏ ?
Không đúng, giá trị nhan sắc đồng học Lâm Tiểu Nguyên vẫn chưa xuống cấp, da thịt mềm mại đến mức có thể vắt ra nước, vậy tại sao lại bị bỏ rơi?
Tần Miện không thể đoán ra..
Nếu là ngày hôm qua, anh nhất định sẽ tiếp quản.
Nhưng hiện tại không được, mông còn ở đau.
Viêm Đình vứt bỏ cậu, cho nên Lâm Nguyên liền tìm đến nơi này.
Rất tốt.
Cuối cùng trên tay mình cũng có nhược điểm của con chó già đó .
Tần Miện nở một nụ cười nham hiểm, nhặt quả táo trên mặt đất lên, răng rắc gặm xuống.
Lâm Nguyên sững sờ, trợn mắt há hốc mồm.
Tại sao